Sau khi đổ xe vào bãi xong, Nhị Bá cầm điện thoại gọi cho người quen.
"Tao vừa đi công chuyện.
Ừ, đã tới rồi.
Đù, may vậy.
Cám ơn mày."
Cúp máy, gã nhếch môi cười với Niệm Nô:
"Vào luôn thôi, có một bàn trống."
Giang Tây được xây dựng theo kiến trúc hiện đại trộn lẫn một chút nét văn hóa cổ đại, mái ngói cong cong, có phòng trúc treo thơ và tranh chữ, có phòng xa hoa lộng lẫy như hoàng cung, khách thích phong cách nào thì đặt phòng trước. Một bữa ăn đơn giản ở đây cũng chi bằng tiền triệu. Phòng trống Nhị Bá được người quen để lại là căn phòng kiểu thanh lâu, rèm hồng phất phơ, lư hương lượn lờ, có tấm bình phong chắn gần cửa ra vào để mọi người không thấy rõ được bên trong đang làm gì.
Nhị Bá và Niệm Nô ngồi xuống ghế, không cần xem qua menu kiểu thẻ trúc mà phục vụ nữ mặc trang phục tỳ nữ cổ đại đưa, gã nói luôn:
"Hai phần cháo tôm nha tiểu tỳ nữ xinh đẹp."
Nữ phục vụ cười nhẹ gật đầu đi ra.
"Ngực lép đã đành, mông cũng không cong." Người vừa đi khỏi, gã liền chép miệng nói.
Niệm Nô nghe vậy càng cúi gằm mặt.
Nhị Bá cười ha ha vài tiếng, thấy bình rượu và ly nhỏ bên cạnh liền rót ra hai ly.
"Nào, uống đi. Nhất tuý giải thiên sầu."
"Không biết uống rượu." Niệm Nô lắc đầu nói.
"Ai mà chả có lần đầu không biết uống. Nào, có một ly nhỏ tí xíu như vậy thì ăn nhằm gì." Gã đẩy đẩy ly rượu về phía cô.
Thấy ly rượu quả thật rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-tien-si-dien-cuong-che-tao-nguoi-may-duc-niem-no/1517345/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.