“Ân Nhiên, cậu bắt buộc lúc nàocũng phải có mặt trong văn phòng. Tôi cũng không còn cách nào khác, cậu nhấtđịnh phải tóm lũ chuột đó cho tôi! Tôi không đợi được nữa rồi! Có thể tìm ngườichăm sóc mẹ cậu không?”
Vương Hoa Sơn nói vừa như đe dọavừa như cầu xin, tôi bất lực, nhận tiền thì phải trừ tai họa cho người ta. Hồiđầu khi Vương Hoa Sơn gọi tôi về Ức Vạn, trước khi hoàn thành nhiệm vụ ông tagiao, tôi và ông ta chẳng ai yên tâm được.
Tôi lưu luyến tạm biệt bố mẹ, muacho Ân Hỷ một chiếc di động để nó báo cáo tình hình của mẹ cho tôi. Ân Duyệtkêu ầm lên không muốn về trường học nữa, tôi nổi giận: “Em nói gì? Em điên à?Anh và bố vất vả kiếm tiền đóng học mà em lại bảo không học nữa?”
Bố và tôi tính tình đều dễ nónggiận, mắng một trận khiến nó khóc sụt sùi. Sa Chức khuyên: “Ân Duyệt, không cóbằng cấp sẽ không tìm được công việc tốt, không tìm được công việc tốt sẽ khôngkiếm được tiền, đó là hiện thực. Em nghỉ học chỉ là biện pháp trước mắt, emnhất định phải học hết đại học như anh trai, lấy bằng rồi đi làm ở một công tytốt, như thế mới gánh vác được cho gia đình.”
Lại cùng lên đường, đời ngườiđúng là cuộc hành trình đầy phiêu bạt, chỉ cần bạn chưa chết... đến đâu cũngkhông phải nơi thích hợp với bạn.
Đưa n Duyệt về trường, tôi cũngmua cho nó một cái di động, cho nó một ít tiền, tôi bảo hàng tháng sẽ gửi tiềncho, đừng nghĩ lung tung.
“A... mệt quá đi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-thuong-cap-hung-ton-cua-toi/2427843/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.