Một ngày tôi không có mặt chắc ATín mệt lắm. Về đến kho thấy tên nhóc đó không biết dùng cách gì đã lắp một cáirổ lên tường, đang đánh bóng một mình. Tôi cởi áo cùng chơi với cậu ta. Từ khirời khỏi ghế nhà trường đến giờ tôi chưa chơi một trận bóng rổ nào cả…
“A Tín, sao cậu lắp được rổ lênđó?”
“Rất đơn giản mà, đóng hai cái nởvào, lắp vòng rổ lên, dùng vít cố định lại, lắp lưới lên, thế là xong.”
Không biết cậu nhóc này học bóngrổ ở đâu, cũng cừ lắm.
“A Tính, chỗ cậu có sân bóng rổà?”
“Cách gầm cầu nhà em không xa cómột thôn nhỏ. Hầu như ngày nào em cũng đến đó chơi cùng mọi người.”
Đánh một trận toàn thân mướt mátmồ hôi, tôi nói: “A Tín, lại đây giúp tôi.”
Tôi bảo A Tín dỡ một số thùng rarồi đích thân kiểm tra một lượt, nhưng chẳng thấy gì khác thường. Nhưng nếukiểm tra được số hàng mà hôm qua Hoàng Kiến Nhân chuyển ra ngoài tỉnh thì có lẽsẽ có thu hoạch gì đó, nhưng đi thì ít nhất bốn năm ngày mới về được.
A Tín hỏi về mâu thuẫn giữa tôivà Hoàng Kiến Nhân, tôi nói hết ân oán của tôi với hắn ta. Cậu ấy nghe xongcười: “Mọi khó khăn trên đời này đều có lý do cả, đó là ông trời đang rèn luyệncho anh để giao cho anh nhiệm vụ nặng nề hơn. Lão đại, em tin anh nhất định sẽlàm nên sự nghiệp!”
“Cảm ơn cậu, A Tín!”
Ba mươi nghìn đô, nhẹ hều, không nặng nề gì cả. Nhưng chỗtiền này dù dùng cho hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-thuong-cap-hung-ton-cua-toi/2427820/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.