Tôi vào một trung tâm thương mại, khá vắng vẻ, một nhóm những người giàngồi trên ghế hóng gió mát. Trước đây tôi không hề để ý đến họ, nay tôimới chợt hiểu, nhất định là họ đã đến đây từ trưa, mỗi người ngồi vàomột chỗ quen thuộc của mình rồi cứ ngồi thế cả ngày, đến khi mặt trờixuống núi. Dường như tôi nhìn thấy một vùng sa mạc rộng lớn không có một bóng cây ngọn cỏ, dàn trải ra ở đó chỉ là những mảng màu bạc lấm tấm.Những chiếc đồng hồ rẻ tiền và chiếc gậy chống trong tay họ cũng đángtiền hơn thời gian của họ.
Nhìn sang một góc khác, hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời trang đangngồi uống trà nói chuyện rất vui vẻ. Ánh nắng len qua tán cây một nửa lá vàng, một nửa lá xanh chiếu lên người họ tạo nên một vầng kim quanghuyền ảo. Thế giới vẫn còn những cảnh tượng đẹp như thế, sao tôi lạiphải biến mình thành cái xác cứng đờ tỏa ra khí lạnh được kéo ra từ tủđông cơ chứ? Chỉ vì công việc thôi sao? Vì vài tên tiện nhân? Hay vì mấy người phụ nữ muốn mà không được?
Mẹ kiếp! Ông nhất định phải nghĩ cách để sống!
Ở đây có tấm bảng viết tuyển nhân viên làm thêm thường xuyên, nó cũng đã được đặt ở đây từ rất lâu rồi, màu sắc bạc đi nhiều.
Dù sao cũng không có việc làm, làm một thời gian khi có công việcchính thức rồi tính tiếp. Tôi ứng tuyển rất thuận lợi, vốn nghĩ sẽ làmviệc trong khu buôn bán, nhưng người của phòng nhân sự lại dẫn tôi đếnbên cạnh bãi đỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-thuong-cap-hung-ton-cua-toi/2427795/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.