Giữa tháng tư năm Kiến Bình thứ mười hai, Tham Tri Chính sự bị giáng chức, áp giải vào đại lao, nay lại được đưa đến cửa Ngũ triều ở phủ Khai Phong, chém đầu trước toàn thành.
Nội thị chưởng quản Hoàng Thành ti đi vào Phồn Anh Các, nói: "Bẩm Đại vương, phạm nhân đã bị xử trí, thi thể cũng đã nhét vào quan tài. Giám trảm nhờ tiểu nhân đến xin ý của Đại vương."
"Ở xung quanh pháp trường có ai nghị luận gì không?"
Nội thị gật đầu, thật lòng bẩm báo: "Ngoại trừ có một số người nói một ít lời vui sướng khi người gặp họa thì còn liên quan đến Khu tướng, nói quan chức bảo vệ nhau không được liền nhanh chóng xóa sạch quan hệ hai nhà, còn nói trong triều đình không có một quan chân chính thanh liêm nào cả."
Sở vương cong người viết ra bốn chữ <Vi Chính Dĩ Đức> trên giấy, thong thả trả lời: "Cho dù cả đời thanh liêm, nhưng nếu có một chuyện sai lầm thì cũng bị người ta chỉ trích mà trở thành ô danh cả đời." Viết xong liền nắm gọn vò thành một nắm: "Vì làm tốt thì dễ, nhưng để tránh danh thiện thì khó. Làm phạm nhân thì dễ, chỉ cần muốn học là được."
Nội thị khom lưng liền nâng vạt áo quỳ phục xuống đất: "Tiểu dân trong thành nào hiểu được gia quốc thiên hạ là gì, bọn họ chỉ quan tâm đến sự ấm no trước mắt mình mà thôi. Gần đây Đại vương ở trong ngoài triều giữa hai điện xử lý chính vụ vất vả, bọn họ cũng không thể nhìn thấy."
***
Mấy cung nhân ở Thượng Phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-thu-vuong/381324/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.