Chương trước
Chương sau
Theo quy chế của quốc triều, Thùy Củng điện là nơi nhận sự vụ chính của triều đình, mà mỗi ngày trong mỗi tháng và ngày mười lăm là ngày định Sóc Sâm, toàn bộ quan thường triều ở kinh thành đến Tử Thần điện tham gia nghị sự đại hội.
"Giám Môn Thức" định, cửa hoàng thành và cửa cung thành vào tám khắc mỗi đêm đều phải đóng cửa, canh tư nhị khắc ra khóa mở cửa, cửa kinh thành thì đóng cửa chậm hơn một chút nhưng cũng phải mở cửa sớm hơn một chút. Mới đến canh tư, sắc trời vẫn còn đen đến nhìn không ra năm ngón tau, thành cũ và mới, thậm chí là ngoại ô kinh thành cũng đã có không ít người thắp sáng đèn đuốc, mấy phường gần cung thành là nơi trọng tâm nhất.
Các đại thần cầm đèn lồng chờ ở ngoài cửa cung thành, Lương Văn Bác một tay cầm bảng ngọc, một tay cầm đèn lồng chiếu sáng: "Đèn Đông Cung cũng sáng, Đô Thừa Chỉ có phúc khí tốt, được quân vương và Thái tử cũng là Thiên tử trong tương lai tín nhiệm như vây."
Hàn Đồng đang nhắm mắt liền mở mắt ra: "Mặc vào một thân quan bào này, ta và ngươi đều là thần tử của Vệ gia, Thánh chủ há lại thiên vị chứ?"
Lương Văn Bác sắc mặt thay đổi: "Là do mỗ nói sai, nhưng sự thật ở ngay trước mắt, không muốn cho là đúng cũng khó a."
Hàn Đồng chỉ vào trăng tròn trên trời: "Trăng tròn thuận lợi, qua trăng tròn giữa tháng bảy, trăng mùng một này cũng chỉ còn lại phân nửa, bất quá từ ngày trăng tròn đến Trung Thu cũng không còn xa."
Trong lời Hàn Đồng nói có ý khác, hắn là cận thần của Thiên tử, Lương Văn Bác nhướng mày hỏi: "Mỗ ngu dốt, Đô Thừa Chỉ nói là có ý gì?"
—— Thùng ~ Thùng! - Trong cung cấm truyền đến tiếng trống.
—— Chi —— Chợt cửa cung mở rộng.
Hàn Đồng liền khẽ cười nói: "Cửa mở ra nhưng sắc trời vẫn ảm đạm như vậy, chắc hẳn hôm nay là Sóc Sâm cũng không được yên ổn rồi." Nói xong liền cất bước vào cửa cung.
Lương Văn Bác đứng tại chỗ nghiêng đầu nhìn thoáng qua sắc trời: "Không yên ổn?"
Sáng sớm mùng một tháng tám, tất cả các quan viên từ kinh thành, Tể chấp, hầu hạ, võ thần, văn thần, Giám Viên lang và Giám Sát Ngự sử trở lên đều mặc công phục vào triều. Trong điện có thị ngự giám sát bách quan trong điện, các quan viên khi lên điện đều sửa sang lại dung mạo và y phục, theo chức quan lớn nhỏ từ tím, đỏ, xanh lần lượt vào điện.
Đến khi Hoàng đế mặc phi bào vào điện, sau khi ngồi xuống, bách quan tập thể quỳ gối hành đại lễ, sơn hô vạn tuế.
Ngày nghị hòa đã qua nửa tháng, Hoàng đế lại một lần nữa lâm triều, để Thái tử tham gia Sóc Hội nghe chính vụ, học chính sự.
Nhìn chu tử cả triều, mười năm mà như một ngày, Hoàng đế ngưng tụ một đôi mắt già: "Tức là nghị sự, vậy liền nghị đi, chư khanh có gì muốn tấu cứ nói, không cần trình Trát tử lên nữa, trẫm lười xem."
"Bệ hạ, Xuân Miên tổ chức ba năm một kỳ bởi vì chiến tranh mà đã dừng lại, hiện giờ cũng đã chiến thắng, thần thỉnh tấu mở lại ân khoa." Mở Ân Khoa tìm kiếm văn thần để phụ nghị nhiều người.
Hoàng đế gật đầu đồng ý: "Đã đến giữa Thu, không bao lâu nữa cũng đã đến thời gian thu tuyển rồi đi, Lễ bộ bắt tay vào làm được rồi."
"Vâng."
"Bệ hạ, về Đô chỉ huy sứ ở Điện Tiền ti bị bãi tước quan có quá nặng hay không? Dù sao cũng là công huân võ tướng, lại còn là huynh đệ đồng bào của thánh nhân." Sở vương đã chết, Thái tử cũng đã được ổn định ở Đông cung, hiện giờ Hoàng đế còn cho phép hắn tham gia nghị sự đại hội, trận tranh đoạt đích này thắng bại đã rõ ràng, các thần tử cả triều liền bắt đầu tính toán.
"Thẩm Dịch An nhận lệnh lãnh binh khiến cho đại tướng triều ta chết trận, lại khiến bệ hạ mất con, bãi quan tước chức đã là phạt nhẹ rồi."
"Thắng bại là chuyện thường của binh gia, huống hồ đã thu phục đất bị mất cũng đã chiết công."
Hoàng đế từ trên ngự tọa đứng dậy đi xuống: "Chính là bởi vì là huynh đệ của Hoàng hậu, là quốc thích nên mới càng nên nghiêm pháp, có công lao cũng không thể bỏ qua..."
【 Trong cung điện của Huỳnh Nhạc, quân thần đáp lại: "Ta biết ngươi mới từ phủ Phượng Tường hồi kinh, cũng biết các ngươi đã gặp qua những gì, ta hy vọng quốc gia này có thể thái bình, như vậy,..." Hoàng đế lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Còn ngươi thì sao?"】 Trước khi hỏi chuyện ở Huỳnh Nhạc, Thiên tử chẳng những không có trách phạt ngược lại còn thăng chức Ngự sử trung thừa, lại lần nữa phá lệ thăng chức, vì thế Khương Lạc Xuyên hít sâu một hơi.
"Tỷ phu bảo ta giao cho Khu tướng là không muốn ta đắc tội với Thái tử mà thay ta nghĩ ra chính sách vẹn toàn, nhưng bây giờ ta đã nhậm chức Ngự sử trung thừa này, phần tấu báo này lẽ ra phải do ta ở trong triều nghị nói ra, cái chết của tỷ phu không thể dễ dàng cho qua như vậy." Khương Lạc Xuyên nhìn người mặc tử bào đứng trước quan văn, dưới mũ quan là đầu đầy tóc bạc, chợt nhắm mắt lại run rẩy thầm nghĩ: Phụ thân, tất cả trung hiếu lưỡng tiến, thứ cho nhi bất hiếu.
"Bệ hạ, Ngự Sử Đài có tấu." Ngự sử trung thừa có hai vị, Khương Lạc Xuyên là người mới nhậm chức, hắn đột nhiên mở miệng liền đem (*)đồng liêu của hắn bị dọa trợn tròn tròng mắt. Ngự Sử Đài muốn tấu chuyện với Hoàng đế thì phải tấu báo cho hai vị Ngự sử trung thừa thương nghị qua sau đó được đồng ý rồi mới có thể nói: "Khương trung rhừa, sao ta lại không biết ngươi cũng có tấu đây?"
(*)Đồng liêu: ý ở đây chỉ hai người cùng một chức vụ là Ngự sử trung thừa ở Ngự Sử Đài, là đồng nghiệp.
"Việc riêng của hạ quan, không liên quan gì đến Trung Thừa." Khương Lạc Xuyên từ trong hàng ngũ bước ra.
Hoàng đế chợt nheo hai mắt lại: "Nếu muốn buộc tội, thì đừng ở đây..."
"Bệ hạ, đây là chuyện trọng đại, thần chỉ dám nói trong Tử Thần điện." Khương Lạc Xuyên nhìn thấy Hoàng đế nhíu mày, vì thế quỳ gối ở giữa điện, mạnh mẽ nói: "Thần buộc tội, tiền Đô chỉ huy sứ ở Điện Tiền ti đã chặn quân báo, làm uổng công tính mạng tướng sĩ tam quân. Vì..." Khương Lạc Xuyên ngẩng đầu: "Phản quốc, thông mưu với địch, đại tội mưu nghịch!"
Lời nói của Ngự sử trung thừa làm chấn động cả triều đình, cả điện văn võ đều không dám tin nhìn về phía hắn:"Khương trung thừa ngươi thân là trong Tam Ti, ngươi có biết vu khống Hoàng thân quốc thích chính là trọng tội hay không?"
Khương Lạc Xuyên liền đem công văn trong ngực lấy ra: "Nơi này của thần có một phần tấu báo, là tướng lĩnh ở Hoàn Châu trước khi chết đã gửi tới, đưa ra thư thỉnh tội, xin bệ hạ xem qua, nếu không tin, có thể mời chư vị Hàn Lâm học sĩ tại chỗ khảo sát so sánh chữ viết."
Người hầu chuyển cho Hoàng đế đang ngồi trên Minh Đài, Hoàng đế xoắn tay áo tiếp nhận, chợt lạnh lùng nhìn về phía Thái tử sắc mặt đã trắng bệch kia.
Khương Lạc Xuyên lại nói: "Ngôn tướng lĩnh ở Hoàn Châu đã phi ngự mã về kinh đưa quân báo, thần xin hỏi, vì sao triều đình lại không nhận được tin tức? Khiến cho quân địch đoạt liên tục ba thành liền. Thần lại nghe nói, Chuyển Vận Sứ ở Vĩnh Hưng từng là trướng dưới của Thẩm Dịch An, còn từng là..." Khương Lạc Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử không nói một lời: "Người của Triệu vương, là tham quân thất ký ở Vương phủ."
"Phi ngự mã đưa văn thư khẩn cấp, nếu không phải Đông Cung Thái tử bày mưu tính kế, ai lại có lá gan lớn ngăn chặn lại như vậy đây?"
"Khương trung thừa, ngươi thân là Ngự sử trung thừa lại còn dám ở trên đại điện này vu khống Thái tử điện hạ đương triều..."
"Ngự sử trung thừa." Vệ Khải trầm mặt xoay người: "Phòng vệ biên cảnh là đại sự của quốc gia, ngươi nói bổn cung hay là Thẩm Dịch An? Bổn cung là Thái tử, Thẩm Dịch An là Đô chỉ huy sứ trước điện, có lý do gì để ngăn chặn chuyện trăm hại mà không có lợi này đây?"
"Chỉ bằng vào Sở vương ở trận chiến Khánh Châu bị giết chết!" Khương Lạc Xuyên đứng dậy, xoay người nhìn văn võ cả triều: "Các vị công thần đã quên rồi sao? Bản triều không chỉ có một vị Hoàng tử, Sở vương mất mạng liền mất đi cương trường, từ đó không ai có thể lay động vị trí Thái tử nữa, lý do này còn chưa đủ hay sao?"
"Điện hạ sợ ngồi không vững vị trí trữ Thái tử Đông Cung này, ngay cả huynh đệ cũng có thể tàn sát hay sao? Thần xin hỏi bệ hạ, Sở vương là Thân vương quốc gia, thi thể trong quân tang, theo quy chế là nên do đầu đoàn khám nghiệm tử thi, như vậy kết quả đâu?"
Hoàng đế lạnh mặt không nói gì.
"Không có cũng không quan trọng, nơi này của thần còn có một phần trần tình biểu của Sở vương phi, cùng với việc Vương gia trước khi nhập tang đã được y quan kiểm tra."
Nội thị quan liền đem tờ giấy của Khương Lạc Xuyên ra cuộn lên chuyển trình.
"Có thể phá hủy cả Khải giáp, xuyên đến lục phủ ngũ tạng, ngoại trừ kim chùy mà chỉ có cấm quân của Điện Tiền ti mới có, thì còn có loại binh khí gì có thể làm được?"
Hoàng đế từ trên bậc thang đi xuống, nhắm mắt lại mở mắt, đi tới trước mặt Thái tử cầm lấy bàn tay run rẩy của hắn, tiếp theo là đem vài phần giấy có chút nếp gấp nặng nề vỗ lên bàn tay hắn: "Nhìn cho kỹ một chút đi, Thái tử điện hạ của trẫm."
Khương Lạc Xuyên liên tiếp vạch trần cùng việc đưa ra chứng cớ khiến triều dã khiếp sợ, Điện Tiền ti của Tam Nha ngăn chặn quân báo, cái chết của Thân vương lại có nguyên nhân khác, mà những chuyện này đều chỉ về phía Thái tử đương triều.
Hiện giờ Sở vương đã qua đời, quan gia chỉ còn lại một cốt nhục là Thái tử, phương pháp tổ tông và huyết mạch tương thừa, Hoàng đế tất nhiên sẽ lựa chọn người sau đi, các triều thần có giận cũng không dám nói, cả đám đều cúi đầu buồn bực không lên tiếng.
Trần Dục đứng phía sau khinh bỉ nhìn thoáng qua một cái, chợt cầm bảng ngọc bước lên: "Trữ đồ là quốc bản, quốc bản không cố định thì sẽ khiến quốc triều sụp đổ, Khương trung thừa nói có lý có căn cứ, thần thỉnh bệ hạ triệu Tam Ti hội thẩm, nếu chứng thực hành vi như vậy của Thái tử, thần nghĩ bệ hạ nên nghiêm trí xử trí." Trần Dục nhét bảng ngọc vào bên hông, cởi mũ quan thẳng cánh quỳ xuống: "Thỉnh bệ hạ chiêu cáo thiên hạ, phế trữ."
Lời nói của Trần Dục nhanh chóng bị chúng thần chỉ trích: "Sở vương đã chết, sáu người nhi tử của bệ hạ giờ chỉ còn lại một mình điện hạ, phế Thái tử thì ai kế vị đây?"
"Các vị đại thần đều biết Khương trung thừa mang ân của Sở vương, Sở vương là người nhân từ ai cũng biết, hiện giờ Sở vương đã chết trận, Khương trung thừa là người thuộc Sở vương đảng, không có chỗ dựa tất nhiên là sợ hãi, vì phải tự bảo vệ mình mà ngay cả Thái tử cũng dám vu hãm, thật sự là tội ác tày trời." Mấy vị Hàn Lâm học sĩ kiêm Thái tử kinh tiểu quân giảng quan thay phiên nhau mà tấn công.
"Chứng cớ xác thực tại sao lại nói là vu hãm? Thân là trụ cột trung lưu của quốc gia lại chỉ biết đầu cơ trục lợi, không để ý đến nguy cơ của giang sơn xã tắc, chẳng phải là các ngươi sao?"
"Trần Dục, ngươi..."
Trên triều đình tranh chấp không ngớt, một đám sĩ đại phu tự xưng là nhã nhặn lại tranh nhau mắng qua mắng lại.
"Đủ rồi!" Hoàng đế trầm mặt quát lớn, chợt nhìn về phía Thái tử: "Thái tử, ngươi còn có chuyện gì muốn nói không?"
Thái tử chợt lau trán trấn định lại, hai đầu gối quỳ xuống dập đầu nói: "Thần không thẹn với lương tâm, thỉnh bệ hạ triệu Tam Ti hội thẩm tìm chứng cứ, thần trong sạch."
***
Đầu tháng tám, Đô chỉ huy sứ của Điện Tiền ti bị tố ngăn chặn tình báo quân cảnh bị triệu đến Tam Ti tra hỏi. Trong nội đình, thư lệnh tố cáo của tướng lĩnh ở Hoàn Châu giao cho cho sáu vị Hàn Lâm học sĩ cùng nhau so sánh kiểm tra thật giả, lại lệnh cho cấm quân của Hoàng Thành ti trước tiên áp giải tội nhân đến Đại Lý tự, bao vây phủ đệ không cho người ra vào.
Từ khi Thẩm Dịch An bị cách chức đến khi nghe nội thị đến truyền chỉ, hắn liền biết sẽ có kết quả như ngày hôm nay.
Hàn Đồng mặc công phục của quan văn cùng với doanh quan lĩnh cấm quân của Hoàng Thành ti đến truyền lệnh: "Thái tử điện hạ bảo ta đến chuyển lời cho ngài, vốn là cùng căn nhưng một trong số đó đã bị sâu cắn chết, điện hạ không đành lòng, nhưng vì ngăn không cho trùng bay ra truyền hại cho người khác, ngài cứ tự mình suy tính đi, điện hạ sẽ tìm cách bảo trụ tính mạng của ngài. Điện hạ cũng sẽ không bỏ rơi cữu cữu của mình, nhưng trước đó phải cần ngài nhẫn nại, chờ một triều sóng gió này qua đi thì chính là lúc ngài sống lại."
Thẩm Dịch An cúi đầu cười lạnh: "Những tội này, cố ý hay vô ý gì cũng được, nhưng một khi ta ra mặt thú nhận thì còn đường sống nữa sao?"
Hàn Đồng khép lại hai tay áo, trả lời: "Nói thật... rất khó, nhưng nếu ngài khai ra là Thái tử thì đó mới thật sự là không có đường sống, bởi vì người có thể cứu ngài cũng chỉ có Thiên tử và Thái tử. Ngài là cữu cữu của Thái tử, trên người Thái tử cũng chảy dòng máu của Thẩm gia, ngài là người thông minh, hẳn là biết nên cân nhắc giữa lợi và hại."
Khương Lạc Xuyên làm Ngự sử trung thừa, nhưng vì tránh hiềm nghi mà lui về cùng thẩm đoàn, lần này Hoàng đế không đích thân đến mà là ở Thiên điện của Văn Đức điện chờ kết quả.
Thẩm Dịch An bị tước đoạt quan tước, chỉ còn lại một thân phận ngoại thích là quốc cữu, dáng vẻ tiều tụy bị người mang ra công đường. Tam Ti hành pháp nghiêm chỉnh, ngồi dưới tấm biển treo cao như gương sáng, hai bên là quan lớn bồi thẩm đoàn, Thái tử đứng đầu, ngồi ở ghế Thái sư.
Hàn Lâm học sĩ dựa theo bút tích mà đối chiếu, xác định là của tướng lĩnh ở Hoàn Châu, Đại Lý tự khanh lại truyền đến đoàn người của Sở vương phi và Thái Thường tự đã quản lí tang sự và tang lễ, chứng thực trên di thể của Sở vương quả thật có vết thương bằng kim chùy.
Đại Lý Khanh đem lời của Ngự sử trung thừa cáo buộc Thái tử nói ra: "Là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy? Dám mưu hại Thân vương quốc gia, còn tự mình ngăn chặn quân báo, để quốc gia rơi vào nguy nan, ngươi có biết đây là tội lớn có thể tịch gia diệt tộc hay không?"
Thẩm Dịch An nhìn Thái tử đang đứng ngồi không yên, nhìn thấy lời cầu xin đáng thương trong mắt hắn, chợt run rẩy cúi đầu, giơ tay dập nặng xuống, cất tiếng cười to.
***
Mấy gã nội thị khiêng khung xe ngựa được điêu khắc hoa văn hình rồng dừng lại trước Văn Đức điện, Hoàng hậu khom lưng từ trên xe ngựa đi xuống, vung tay ra hiệu cho cung nhân, một mình nhấc làn váy xông vào Văn Đức điện.
"Cái này... Tại sao thánh nhân lại đến đây?" Triệu Từ vội vàng tiến lên: "Thánh nhân, quan gia đang rất tức giận..."
"Tránh ra cho ta!"
Thẩm thị xông vào điện, thấy Hoàng đế đang lau một thanh bảo kiếm, chợt bước nhỏ lên phía trước, khóc lóc đáng thương nói: "Thiếp diện kiến bệ hạ, bệ hạ thánh cung vạn phúc."
"Bệ hạ, Dịch An hắn là đồng bào của thiếp..."
Hoàng đế xoay người: "Văn Đức điện là ngoại triều, ai cho phép ngươi tiến vào đây?" Âm thanh ảm đạm dần dần phát ra cho đến khi trở thành một tiếng gầm giận dữ: "Ai cho phép ngươi đến!"
Thẩm thị bị Hoàng đế dọa đến mức im miệng, sau đó lại khóc đỏ hai mắt run rẩy nói: "Tình cảm nhiều năm như vậy, quan gia cũng chỉ là làm cho thiếp xem thôi hay sao?"
"Quan gia." Triệu Từ đi vào, nhìn thấy Hoàng hậu đang nức nở liền nhẹ nhàng chắp tay về phía nàng: "Thánh nhân." Sau đó hướng về phía Hoàng đế thông báo: "Đại Lý tự khanh cầu kiến."
Hoàng đế nhìn chằm chằm Thẩm thị: "Để cho hắn tiến vào."
Đại Lý tự khanh vào điện trình bày lời khai: "Cung chúc bệ hạ thánh cung vạn phúc." Lại thấy Hoàng hậu đang ở đây: " Cung chúc Hoàng hậu điện hạ thiên thu." Hành lễ xong, Đại Lý tự khanh thấy Hoàng hậu có vẻ mặt thương tâm, liền đứng tại chỗ không dám mở miệng bẩm báo.
Hoàng đế nhìn thoáng qua, đạm mạc nói: "Nói!"
Đại Lý tự khanh liền chắp tay khom người với hai người: "Khởi bẩm bệ hạ, Tam Ti sứ phụng chỉ thẩm vấn, Thẩm Dịch An ở Đại Lý tự...đã nhận mọi tội trạng."
Lúc này, lời nói của Đại Lý tự khanh làm cho Thẩm thị sợ tới mức điếng người, thân thể cũng giống như không có trọng tâm mà ngã liệt xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.