Chương trước
Chương sau
"Điện hạ thiên thu." Phát hiện phía sau có người, nữ tử liền xoay người lại hơi hành lễ nói.
Nhìn người kia ngây người khép tay áo đi lên thành lâu, đi đến bên tường thành liền nhìn xuống phía cây đào ở hai bên sông, Thái tử chắp hai tay lên: "Sở vương phi còn nhớ rõ lúc ở Triệu vương phủ bổn cung đã nói gì với ngươi hay không?"
Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng nhíu mày: "Lời nói ngàn vàng của Thái tử điện hạ, Ấu Thanh làm sao dám quên."
"Những lời trước đó đều là lời nói trong lúc tức giận của bổn cung, ngươi cũng biết tâm của bản cung kỳ thật vẫn luôn nằm ở trên người ngươi a. Bổn cung không sợ bị người ta chửi bới, cũng không sợ bị Ngự Sử Đài buộc tội, chỉ cần ngươi nguyện ý, nơi này của bổn cung vẫn có vị trí của ngươi."
Tiêu Ấu Thanh định trả lời hắn, hắn liền vội vàng tiếp lời: "Trước tiên ngươi không cần phải lạnh lùng cự tuyệt. Hôm nay bổn cung chỉ hỏi ngươi một câu, Sở vương thật sự tốt như vậy sao?"
Tiêu Ấu Thanh nghiêng người nhìn Vệ Khải, trả lời: "Nàng không tốt." Chợt xoay người nhìn núi rừng xa xa, lạnh nhạt nói: "Nhưng là đúng đối với các ngươi, ngoại trừ ta ra."
"Ngoại trừ ngươi sao? Thật hay cho một câu không tốt ngoại trừ ngươi ra, thật đúng là không định chừa đường lui cho mình a." Vệ Khải cười lạnh: "Nhưng cũng không nhất thiết là đúng, hắn tìm mọi cách yêu thương ngươi, đó bất quá là cần Tiêu thị ngươi ủng hộ, hắn hiện giờ thuận theo ngươi, cũng bất quá là ham muốn mỹ sắc mà thôi, không có ai già mà sắc không suy, cũng không có ai có dung nhan mãi trẻ không già cả. Hắn và ta đều là nam nhân, trong lòng nam nhân nghĩ cái gì, ta còn không hiểu hay sao?"
"Ham muốn?" Tiêu Ấu Thanh cúi đầu lạnh lùng cười, chợt ngẩng đầu ngưng tụ nhìn Vệ Khải: "Thái tử điện hạ, cũng không phải là như vậy hay sao?"
Vệ Khải cất bước vốn định bước lên một bước, cuối cùng vẫn nhịn xuống không có tiến về phía trước nữa: "Đúng vậy, bổn cung lúc trước cũng là có mưu đồ, nhưng bổn cung đối đãi với ngươi là mang một mảnh tâm thật lòng. Ngươi sợ trợ giúp bổn cung thành công thì bổn cung sẽ trở tay với Tiêu gia các ngươi, nhưng ngươi đã từng nghĩ qua hay chưa? Xưa nay có quân vương nào sẽ không làm như vậy đây? Bất kể là ta hay là Sở vương hắn, ngươi có hỏi qua hắn chưa? Nếu hắn lên ngôi thì sẽ tha cho Tiêu gia hay sao? Hay là tha cho Khương gia?" Vệ Khải lắc đầu: "Hắn sẽ không, bởi vì từ trước đến nay bậc Đế vương đều là lấy chữ 'quyền' làm đầu, mà chữ 'tình' là nằm ở phía sau."
Tiêu Ấu Thanh cũng không phủ nhận lời Vệ Khải nói, bất luận cuối cùng là ai, một khi leo lên vị trí cao nhất thì sẽ không bao giờ bị ước thúc nữa. Lấy tính cách và thủ đoạn của Sở vương, làm sao có thể giữ lại sự uy hiếp bên cạnh mình: "Điện hạ nói những lời này, cũng không sợ Thái tử phi đau lòng hay sao?"
"Lòng của các ngươi đều đặt trên cùng một người, cho dù sau này bổn cung có bị bạo bệnh mà bỏ mình, các ngươi nhất định cũng sẽ không đau lòng đi."
"Thái tử điện hạ thật đúng là rộng lượng."
"Không phải bản cung rộng lượng, mà là bổn cung muốn cho ngươi xem thái độ của bổn cung đối với chính thê của mình. Thái tử phi là một cô nương tính tình đơn thuần, đơn thuần đến ngay cả hài tử của mình là như thế nào mà chết cũng không biết,..." Vệ Khải lạnh lùng nhìn Tiêu Ấu Thanh: "Lúc trước nếu nàng làm trắc phi của Sở vương, mới thật sự là chịu khổ."
"Tốc độ xóa sạch quan hệ của điện hạ thật đúng là nhanh, nếu không phải trong lòng mang dã tâm giở trò đòi bại, thì sao lại uổng hài tử của mình như vậy? Ấu Thanh như vậy, quan nhân cũng như vậy, như vậy điện hạ thì sao?" Tiêu Ấu Thanh xoay người nhìn Vệ Khải: "Bộ cẩm bào đai ngọc này của điện hạ là đến từ đâu?"
Ngay sau đó Tiêu Ấu Thanh tiến gần thêm một bước, mở to đôi con ngươi: "Là từ trên người ca ca ruột của mình... lột xuống."
Vệ Khải bị lời nói của Tiêu Ấu Thanh làm cho hoảng sợ, theo bản năng lùi lại hai bước: "Ngươi đừng quên, trong đám người tham dự phế Thái tử cũng có ngươi. Nếu không phải người là do ngươi đưa cho, bệ hạ làm sao có thể phế hắn? Vả lại tất cả đều là do hắn tự gieo gió gặt bão."
Tiêu Ấu Thanh lướt qua bên cạnh Vệ Khải, lúc các nàng lên thành lầu đều không dẫn theo người bên cạnh, quân tốt canh giữ ở xung quanh thành cũng bị đuổi đi. Tiêu Ấu Thanh theo bậc thềm đá đi xuống: "Lúc điện hạ ngủ ở Đông Cung, nhớ kỹ phải gọi người đốt chậu than, đuổi vận xui đi."
***
Thái tử mang đầy oán giận trở lại Đông Cung, đột nhiên có một con mèo màu trắng từ trong chính điện chạy ra vừa vặn đụng phải dưới chân hắn, hắn liền giận dữ đá văng con mèo ra: "Cút đi!"
Nội thị quản chuyện sinh hoạt cho con mèo kia liền sợ tới mức ôm lấy nó lên sau khi bị đá ngã xuống đất, cúi đầu run rẩy.
Thái tử phi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con mèo liền từ trong điện đi ra, ôm lấy con mèo từ trong lòng nội thị: "Điện hạ tức giận thì tức đi, đá con mèo này làm gì? Nó cũng không làm gì ngươi a." Thấy mèo nhỏ không có vết thường gì, nhưng lại mang một bộ dáng suy yếu vô lực, Thái tử phi liền lo lắng hướng nội thị kia nói: "Đem nó đưa đến miêu xá kêu đại phu xem xét đi."
Vệ Khải cảm thấy nàng đang làm ầm làm ĩ, không cho là đúng, lại nói: "Chỉ là một con mèo mà thôi, bổn cung còn không được đá nó sao?"
"Điện hạ cũng biết đây là mèo lai, con mèo này là từ ngoại quốc triều cống vào, được bệ hạ ngự ban. Nếu chết ở Đông Cung, nhiều người nhiều tai mắt như vậy, chẳng lẽ ai cũng sẽ mở mắt nói dối? Ai cũng đều dám khi quân sao?"
Vệ Khải bị Thái tử phi đột nhiên răn dạy như vậy mà kinh ngạc: "Sao ngươi cũng trở nên giống như những phụ nhân kia rồi a?"
Thái tử phi cúi đầu: "Không có gì, chỉ là từ khi tới Đông Cung này, thiếp không có việc gì mà chỉ có thể đi theo Ma Ma học tập lễ nghi, Ma Ma là người từ đại nội được tuyển chọn ra, các nàng nói cho thiếp biết không ít chuyện. Gia gia cũng từng nói, Đông Cung là cung điện dành cho Thái tử ở đúng là không sai, nhưng đứng trên cao cũng đồng thời bị người khác nhìn ngó chằm chằm, kết cục của phế Thái tử, điện hạ không nhớ rõ sao?"
Vệ Khải hơi cúi đầu: "Sơn Âm bá..."
Một người hầu trong Đông Cung chạy từ cửa đình viện đi vào, cong thắt lưng báo cáo: "Khởi bẩm điện hạ, chấp tướng tới."
"Lương Văn Bác?" Vệ Khải nghiêng người, chợt lại hướng Thái tử phi nói: "Nghe nói thân thể gia gia gần đây càng lúc càng tệ, chờ có thời gian rãnh hơn, bổn cung cùng ngươi trở về thăm một chút đi."
Thái tử phi chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, vẫn chưa trả lời.
Vệ Khải thấy nàng như vậy liền nhìn nàng hỏi: "Làm sao vậy?" Hắn ta lại sờ sờ mặt mình: "Là trên mặt ta có dính cái gì sao?"
"Lời đồn trên triều đình, là thật sao?" Thái tử phi nhẹ nhàng nhíu mày: "Bọn họ nói điện hạ và Sở vương..."
"Là ai to gan!?" Vệ Khải lúc này lạnh mặt, hướng về phía nội thị cùng cung nhân xung quanh mắng: "Rốt cuộc là ai ở trước mặt Thái tử phi lải nhải lung tung?"
Mấy cung nhân cùng nội thị liền sợ tới mức lúc này quỳ xuống đất, thân thể run rẩy không dám lên tiếng.
"Thiếp không phải bị điếc, cũng không phải người mù, những chuyện này không có liên quan với bọn họ."
"Ngươi ít nghe những lời đồn đãi bên ngoài đi, người không biết còn tưởng rằng là do bổn cung dạy dỗ không được chu đáo." Vệ Khải không để ý tới lời cầu tình của Thái tử phi, hướng về phía cửa viện hô: "Người đâu!"
Nghe tiếng, liền có mấy nội thị đi vào: "Điện hạ."
"Kéo mấy tên cung nhân nhiều chuyện này xuống, tát miệng hai mươi cái."
"Vâng."
"Điện hạ." Thái tử phi đến gần một bước nắm lấy ống tay áo Vệ Khải.
Vệ Khải chỉ lạnh lùng hất tay ra: "Bổn cung còn phải đi gặp chấp tướng, hôm nay sẽ không ở bên cạnh Thái tử phi nữa."
Vệ Khải đi đến giữa sân thì sờ sờ đai ngọc trên thắt lưng, dừng lại, chợt xoay người: "Phải, lời của những người bên ngoài kia nói một chút cũng không có sai, nhưng bổn cung cũng không phải muốn tranh giành với hắn, bởi vì bổn cung mới là quân, là người thừa kế chính thống của triều ta. Mà một thứ tử như hắn lại nổi lên ý nghĩ ngấp nghễ, làm thần tử bất trung, làm đứa con bất hiếu, người vừa bất trung vừa bất hiếu này, bổn cung sao có thể thả lỏng không để ý đến đây?"
Thái tử phi muốn tiến lên một bước nói cái gì đó, chỉ thấy Vệ Khải lại lạnh lùng nói: "Lý Lâm Tuyên, bổn cung có thể bỏ qua tính tình của ngươi, có thể sủng ngươi, nhưng chuyện bên ngoài, không biết người ta nói gì thì đừng xen vào hỏi chuyện. Tốt nhất ngươi hãy an phận cho ta, nếu không đừng trách ta không nghĩ đến tình cảm phu thê." Hắn ném lời nói xong liền xoay người rời đi.
...
"Sở vương, Sở vương, cái gì cũng là Sở vương!" Dọc theo đường đi, Vệ Khải liên tục đá ngã mấy chậu hoa ven đường đá, cũng làm nội thị hai bên hoảng sợ không nhẹ.
Nghe nói phế Thái tử lúc trước chính là người vui buồn thất thường, hiện giờ chủ nhân cũng đã đổi thành một người khác, có một số nội thị và cung nhân từ nội thị tỉnh trở về Đông Cung làm việc lại, cảm thấy tính tình của người chủ mới so với chủ cũ còn sâu hơn.
***
Lương Văn Bác đứng trong điện đợi một hồi lâu, đợi đến khi trà nguội mới nhìn thấy được người mặc y phục màu đỏ xuất hiện.
Lương Văn Bác tiến lên nhấc vạt áo, theo lễ cuối đầu hành lễ: "Thần, bái kiến Thái tử điện hạ."
Sau khi đuổi tất cả mọi người lui ra ngoài, Vệ Khãi vẫn chưa cho hắn đứng dậy, trực tiếp từ bên cạnh hắn đi thẳng tới bên cạnh bàn, dựa vào bàn nhỏ ngồi xuống, nhẹ nhàng giơ tay lên nói: "Cũng không phải làm đại điển gì, Lương tham chính nghiêm trọng quá rồi."
"Lễ chào hỏi vốn là nghi thức để của thần tử dùng để quỳ lạy quân vương, bây giờ dùng... thần cũng không cảm thấy quá nghiêm trọng."
Vệ Khải khép tay nhẹ nhàng xoa xoa: "Tham chính lần này tới là có chuyện gì sao?"
"A, lần này thần tới là truyền lệnh chỉ của bệ hạ."
Vệ Khải ngồi thẳng người: "Lệnh chỉ?"
"Đúng vậy, thân thể bệ hạ không được khỏe, hôm nay trên đại điện lại đột nhiên ngất xỉu, thái y nói là do lao lực quá vất vả. Bây giờ là giữa Xuân, ở Huỳnh Nhạc lại có trăm hoa đua nở, bệ hạ liền muốn đến Huỳnh Nhạc nghỉ ngơi mấy ngày, lúc này đội nghi trượng hẳn là đã khởi hành rồi."
Vệ Khải chậm rãi đứng lên: "Cho nên...?"
"Từ hôm nay trở đi, giao do Thái tử giám quốc, sự vụ ở quân chính và tam ti đều sẽ do Thái tử toàn quyền xử lý. Ngọc tỷ được đặt ở Văn Đức điện, trong lúc giám quốc điện hạ có thể chuyển đến Văn Đức điện ở, đương nhiên đem án mân khiêng đến Đông Cung cũng được, chỉ là đừng để các đại thần vất vả đi một quãng đường xa là được."
"Giám quốc...?" Vệ Khải dường như cảm thấy có chút không chân thật: "Tây Bắc đang khởi chiến, lúc này bệ hạ lại đi Huỳnh Nhạc, để bổn cung giám quốc sao?"
Lương Văn Bác gật đầu: "Lệnh chỉ đã do Thông Tiến ti tiến hành chép ra triều báo thông cáo toàn thành, chắc chắn các vị công thần cũng đã biết, đây cũng là lần khảo nghiệm của bệ hạ đối với điện hạ ngài."
Vệ Khải lắc đầu: "Tham chính cũng biết bệ hạ xem giang sơn này giống như mạng của mình vậy, trước kia giao cho Thái tử giám quốc, bổn cung đi theo hắn thân chinh. Lần thân chinh kia là bởi vì hắn muốn nắm binh quyền vững vàng trong tay mình." Vệ Khải đưa hai tay chống lưng, ngẩng đầu cười nói: "Nhưng ngươi có biết hay không? Bọn ta đi đánh giặc, bệ hạ ở trong quân doanh nhưng lại vẫn nắm rõ chuyện trong triều trong lòng bàn tay. Vũ Đức Tư cứ ba ngày sẽ báo cáo một lần, Thiên tử ngồi ở ngự tọa tại Thùy Củng điện, nhưng một tay che trời của hắn lại nắm không nổi nhi tử lớn này của mình a."
"Thần cảm thấy, ở thời khắc quan trọng này bệ hạ lại để điện hạ giám quốc, có lẽ là có dụng ý khác."
"Dụng ý khác gì?"
Lương Văn Bác gật đầu, tiến đến gần, đem âm thanh đè thấp nói: "Lần này Sở vương thay bệ hạ xuất chinh, nhưng bệ hạ lại chỉ để cho hắn theo quân, cũng không an bài bất kỳ chức vụ gì, nội dung chiếu tay hôm nay lại nói toàn bộ binh mã đều do một mình Điện soái..." Lương Văn Bác nghiêng đầu nhìn Thái tử, không dám tiếp tục nói tiếp.
"Tâm tư của bệ hạ, thật sự khiến bản cung vừa sợ vừa không thể làm gì được. Thôi, dù sao từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, sự hãm hại giữa phụ thân đối với nhi tử, đời này nếu ta thua, cũng là do phụ thân hắn một tay tạo thành."
Quá khứ của Triệu vương, Lương Văn Bác cũng không biết, hắn chỉ biết hiện giờ thế cục hỗn loạn, hai con hổ tranh đấu nhất định sẽ có một con mang thương tích đày mình: "Bây giờ điện hạ giám quốc, tất cả quân báo trước tiên đều sẽ truyền về trong tay điện hạ, muốn thành đại sự thì chuyện gì có thể cắt thì cắt đi, nếu không sẽ mang hậu họa về sau."
Vệ Khải nhẹ nhàng nhướng mày, nhìn sự ngoan tuyệt trong mắt Lương Văn Bác: "Nhìn không ra a, Lương tham chính...." Chợt quay đầu nghi ngờ nói: "Nhưng tội danh tàn sát huynh đệ này một khi dính vào, ngươi bảo bổn cung làm sao có thể ngồi vững vị trí này đây?"
"Điện hạ đã quên rồi sao? Từ Thái tổ đến nay, con cháu tổ dòng cũng chỉ còn ngài và Sở vương, chỉ cần Sở vương chết đi, bệ hạ sẽ không còn lựa chọn nào khác. Tông pháp vốn là định ra theo huyết mạch, đích xuất còn không có khả năng được chọn. Vậy thì nếu Sở vương không chết, sự uy hiếp này vĩnh viễn sẽ còn."
Vệ Khải chắp tay, vẫn do dự như cũ.
Lương Văn Bác liền tiến lên: "Chiến tranh mà, luôn phải chết vài người, mặc áo giáp ra trận thì đã sao, đao kiếm không có mắt, ai còn quản ngươi là phượng tử long tôn gì đó chứ? Nếu điện hạ sợ bại trận, nhưng người nắm giữ chức vị Nguyên soái chinh phạt là cữu cữu của điện hạ..."
Vệ Khải lạnh lùng trừng mắt nhìn Lương Văn Bác, Lương Văn Bác cũng không có gì bối rối mà là đứng thẳng lên trước, chắp tay khom lưng chậm rãi nói: "Nếu điện hạ vì tình nghĩa mà bỏ đi vương đồ bá nghiệp này, cho dù là đương kim Thái tử được cả thiên hạ biết đến thì cũng không nói nên được gì cả."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.