Chương trước
Chương sau
[ Ánh nắng chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, khiến cho quang cảnh trong đại điện làm cho người ta nhìn vào cảm thấy vừa ôn hòa lại thoải mái.
Khói xanh của hương thơm từ trong lò đồng ba chân chậm rãi bốc lên bao quanh bốn phía.
"Đội hạ bộ cũ của Thẩm Dịch An đã chặn lại quân tình báo ở Vĩnh Hưng sao? Hạ quốc chuẩn bị tấn công Đại Tống? Ngươi nghe những tin tức này ở đâu vậy?" Hoàng đế cau mày lo lắng.
Người mặc tử bào đứng trước bàn mở miệng nói: "Chẳng lẽ chỉ cho phép Thái tử điện hạ cử tai mắt ở khắp nơi mà không cho phép thần sắp xếp người ở biên cảnh hay sao?"
Hoàng đế vuốt ve tay phải: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Sở vương nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Hoàng đế: "Thần muốn đánh cược với bệ hạ."
"Đánh cược?" Hoàng đế cực kỳ không tín nhiệm, nhìn chằm chằm Sở vương.
"Đánh cược..." So sánh với ánh nắng ấm áp đầu Xuân thì ánh mắt lúc này của Sở vương có vẻ mang chút u ám: "Tam lang cũng chính là Thái tử điện hạ đương triều của bệ hạ, đến tột cùng có thể đảm nhiệm được vị trí đó hay không."
Hoàng đế chợt cười lạnh một tiếng đưa tay sờ sờ ngọc tỷ trên bàn: "Quả nhiên, người từng bước tính toán đến cuối cùng cũng là vì nó, nhưng trẫm phải tin tưởng ngươi như thế nào đây?"
"Bệ hạ có thể không tin lời của thần, đợi đến khi chiến tranh bắt đầu bệ hạ cũng có thể cho thần theo đội quân. Đến lúc đó, thần sẽ dùng cái đầu này để chứng minh cho bệ hạ xem."
Hoàng đế bị những lời này của Sở vương làm cho kinh hãi mà ngẩng đầu, chần chờ nhìn nàng: "Vì cái gì?"
Sở vương đưa tay áo lên trước ngực, không cần suy nghĩ nói: "Nàng."
Ngay sau đó lại nói: "Thần biết bệ hạ không tín nhiệm thần, cũng biết bệ hạ không thích thần, cho nên bất luận như thế nào, bất luận là Thái tử tầm thường đến cỡ nào, bệ hạ cũng sẽ không chọn nhi thần."
"Nếu ngươi đã biết, còn dám chạy tới đây yêu cầu đánh cược với trẫm?"
Sở vương nheo hai mắt lại, chợt cất bước đi về phía trước vòng qua bàn, đi tới bên cạnh Hoàng đế, cúi người thấp giọng nói: "Bởi vì Tông Nhân,... là nhi tử của đại ca."
Hoàng đế nghiêng đầu, trừng mắt đôi mắt ửng đỏ như máu.
Sở vương thong dong trở về trước bàn xắn tay áo lại, trấn định không bức xúc nói: "Bệ hạ đã gặp hắn rồi đi. Sau khi thần nói như vậy, bệ hạ có thể nhớ lại xem,... có phải cảm thấy rất giống hay không?" Sở vương nhìn sắc mặt Hoàng đế bắt đầu biến hóa: "Tiên Hoàng hậu điện hạ vì bệ hạ mà sinh ra trưởng tử, cảm giác lần đầu tiên được làm phụ thân... sao có thể quên được đây? Bộ dáng lúc trưởng tử mới được sinh ra, hẳn là phụ thân đại nhân người nhớ rõ nhất."
Nhi tử trưởng của Sở vương, Hoàng đế cũng chỉ gặp qua được một lần, khuôn mặt đoan trang kia, Hoàng đế nhíu mày căm hận: "Các ngươi..."
"Tôn Hồng Đạt là người của thần, bệ hạ cũng có thể giết hắn giống như giết Dương Thuật. Thần cũng không có oán hận, chẳng qua việc này không liên quan đến Sở vương phi, là thần bức bách nàng, tội khi quân này, một mình thần gánh chịu."
Hoàng đế ngưng tụ hai mắt: "Ngươi một mình gánh vác, ngươi gánh vác được sao?!"
"Thần tự biết đây là tội chết, nhưng nếu thần không làm như vậy, nếu để đến thủ đoạn của đương kim Thái tử, bệ hạ so với thần hẳn là càng rõ ràng hơn đi."
"Phế Thái tử đối với ngươi... đáng lý ngươi cũng không có lý do gì để làm như vậy mới đúng?"
"Ở trong lòng thần, người thần cứu không phải là cốt nhục của phế Thái tử, mà người thần cứu chỉ là cốt nhục của phế Thái tử phi."
"Phế Thái tử phi, Lý thị?"
Sở vương nâng con ngươi dần dần phiếm hồng lên: "Phụ thân chưa từng bị người khác lạnh nhạt, cũng không biết nhi thần muốn cái gì, càng không rõ thứ nhi thần khát vọng là cái gì..."
Chuyện của Lý thị, Yến vương và Sở vương trước kia Hoàng đế cũng có nghe nói, vì vậy liền chậm rãi cúi đầu, nhìn ngọc tỷ trên bàn trầm mặc không nói.
"Còn nữa... " Sở vương trầm xuống một hơi rồi đi lên trước, từ trong tay lấy ra một khối kim phù: "Đây là tín vật mà Ngụy quốc công giao cho thần trước khi chết, thuộc hạ của quân Tây Nam đều biết." Sở vương đem kim phù nộp lên bàn.
"Nhưng hiện giờ Ngụy quốc công đã không còn, chỉ dựa vào một khối kim phù cũng có thể triệu hồi được lòng chiến đấu của binh quân cũ. Thần biết, hiện tại bệ hạ có thể chỉ cần dùng một câu liền có thể quyết định sống chết của thần, chỉ cần bệ hạ muốn thì thần nhất định không sống qua được tối hôm nay, thậm chí còn không ra được cửa điện này."
Mặt Hoàng đế âm trầm, cầm lấy kim phù to không bằng nửa bàn tay trên bàn, mặt trên chỉ khắc một chữ Tiêu đơn giản.
"Thần biết, sau khi nhị ca chết, người bệ hạ muốn truyền ngôi vị nhất kỳ thật chính là phế Thái tử. Hắn tuy là người tầm thường, nhưng lại là người hiếu thuận nhất trong đám nhi tử của bệ hạ." Sở vương chợt nhấc vạt áo quỳ xuống, hành lễ trầm giọng khẩn cầu nói: "Nếu nhi thần chết trận, thỉnh phụ thân nể mặt nàng là nữ nhi của Quận quốc phu nhân, buông tha cho nàng."
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở vương đang cúi đầu, nhìn chằm chằm hồi lâu cũng trầm mặc lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: "Đứng lên đi, hôm nay trẫm sẽ coi như ngươi chưa từng tới... " Hoàng đế vươn tay ấn kim phù đẩy về phía trước mặt nàng: "Đem đồ của ngươi mang về đi."
Sở vương lấy lại kim phù: "Phụ thân..."
"Trẫm sẽ không đồng tình với bất luận kẻ nào, bao gồm cả ngươi, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ ác, kể cả Thái tử. Ngươi đi đi."
Sở vương lui về phía sau vài bước, chợt quỳ xuống hành lễ: "Bệ hạ vạn an."
Hoàng đế nâng tay lên trán, âm thanh nặng nề: "Bước ra một bước này... cho dù là sống hay chết, trẫm... cũng sẽ không nhúng tay vào nữa." ]
"Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Lục vương lần này theo đội quân xuất chinh, hạ quan có chút lo lắng." Lữ Duy thấy Sở vương suy nghĩ nhập thần, liền hỏi: "Lục vương đang nghĩ cái gì vậy?"
Lời nói của Lữ Duy kéo tinh thần của Sở vương trở lại, nàng nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không có gì, sư phụ yên tâm đi, bổn vương... " Chợt nhìn về phía cái ghế trên minh đài ở chính giữa Thùy Củng điện, nhếch môi nói: "Ta sẽ không dễ dàng chết trên chiến trường như vậy."
——————————
Sở vương còn chưa về phủ chuẩn bị xuất chinh, chiếu thư của Hoàng đế truyền đến Sở vương phủ còn nhanh hơn nàng.
"Môn hạ, Sở vương thâm nhập vào nhân gian quản lí quận huyện, thành tích xuất sắc, nay thay trẫm xuất chinh, có lòng hiếu thảo đáng khen. Trưởng tử Vệ Tông Nhân đã tròn một tuổi, đặc biệt phong làm Thọ Xuân quận vương, ban tử y đai ngọc, không vào phủ khác, vẫn do mẫu thân nuôi dưỡng."
Người quỳ tiếp chiếu thư, dơ hai tay run rẩy tiếp nhận: "Xuất chinh?"
"Đúng vậy, Tây Bắc chiến khởi, bệ hạ lệnh cho Điện soái làm Nguyên soái Tây Thảo dẫn quân xuất chinh thảo phạt, lệnh cho Lục vương đi cùng." Quan viên tuyên triệu lại cười tủm tỉm nhìn tiểu quận vương đang quỳ bên đùi Sở vương phi: "Bệ hạ rất coi trọng quận vương, hai đạo tư phong này cho thấy rõ ai cũng là ngoại lệ. Triều ta còn chưa từng có trường hợp đặc biệt như phụ thân còn là Thân vương mà nhi tử đã thành Quận vương đâu a."
Quan viên vui vẻ mà nói, Tiêu Ấu Thanh lại không cảm nhận được bất cứ điều gì, nàng chỉ cảm thấy chiếu thư trong tay giống như búa, đặc biệt nặng tay.
...
Sau khi quan viên tuyên chiếu rời đi không được bao lâu thì trước cửa Sở vương phủ lại vang lên tiếng vó ngựa. Sở vương vừa vào phủ liền phát hiện ra không khí có chỗ không đúng, liền tăng nhanh bước chân.
Trên bàn ở trung đường có đễ mấy cái mâm gỗ, chẳng qua bên trong có áo giáp, một bộ văn giáp được sơn màu đỏ.
Tiểu Lục Tử từ bên cạnh đi ra, cúi đầu: "Đây là bệ hạ vừa mới sai người đưa tới, nói vốn là ngự tượng được chế tạo để cho bệ hạ dùng khi xuất chinh. Hiện giờ Lục vương thay bệ hạ xuất chinh, liền đem Khải giáp này ban xuống cho ngài, trước đó còn có người trong Lại bộ đến truyền chỉ, bệ hạ sắc phong tiểu lang quân làm Thọ Xuân quận vương."
Sở vương dường như cũng không có gì bất ngờ, chỉ là thở dài một hơi: "Nói vậy, Vương phi cũng biết rồi sao?"
Tiểu Lục Tử gật đầu: "Chỉ này chính là do Vương phi nhận."
"Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi, sau đó đem Khải giáp đưa đến Đông viện."
"A Lang đây là sẽ phải chuẩn bị rời đi hay sao?"
"Khánh Châu đã thất thủ, lòng quân không thể không có chủ soái, cho nên tối nay phải rút trại."
Tiểu Lục Tử cúi đầu: "Vậy để Lục Tử theo ngài cùng đi đi, không lên được chiến trường... vậy để tiểu nhân làm người đi theo chăm sóc phía sau cho ngài cũng được a."
Sở vương lắc đầu: "Ngươi ở lại trong phủ chăm sóc cho Vương phi và Đại lang, nếu như ta gặp chuyện gì bất trắc, ngươi là người quen thuộc nhất với mọi chuyện trong kinh thành. Ngươi nhớ kỹ, phải nghe..."
"A Lang nhất định sẽ bình an trở về."
Sở vương dừng lại, chợt gật đầu: "Đó là đương nhiên."
***
Từ trung đường trở lại chính phòng ở góc Đông Bắc, Sở vương đứng ở trước cửa do dự một hồi lâu.
Không đợi nàng đẩy cửa, cửa phòng đã tự mình mở ra, Tiêu Ấu Thanh ngẩng đầu: "Nếu đã trở lại, ngươi còn ngây người ở trước cửa làm cái gì?"
"Ngươi đều biết rồi sao?"
Tiêu Ấu Thanh gật đầu, chợt xoay người đi vào, Sở vương liền đi theo phía sau nàng, nàng đi tới đâu thì Sở vương liền đi theo đến đó. Sau đó nhìn thấy y phục trong rương của mình đã được sắp xếp chỉnh tề, đều là thường phục đủ để mặc trong bốn mùa.
Tiêu Ấu Thanh túm lấy một bộ xiêm y: "Hắn không thể để cho ngươi bình yên được hay sao?"
"Tỷ tỷ cũng biết đây là quy củ do Thái tổ Cao Hoàng đế định ra từ trước, khi xuất chinh đều do Thân vương treo giữ ấn soái a."
"Nhưng bệ hạ để cho ngươi đi theo đội quân, lại để cho... Thẩm Dịch An giữ ấn soái, không chỉ như thế, ta còn nghe người ta nói bệ hạ đem trách nhiệm thủ thành thất bại ở Khánh Châu đổ cho phụ thân, cách chức cữu cữu. Khi phụ thân tiếp quản quân đội trong tay gia gia, bệ hạ liền nghĩ ra cách phân chia quân quyền, hành động hôn quân này của hắn chính là lấy việc công báo thù riêng,.... " Tiêu Ấu Thanh gấp y phục xuống: " Phụ thân dành nửa đời người ở trên chiến trường, như vậy ta cũng không lo lắng. Nhưng ngươi,... " Tiêu Ấu Thanh xoay người ngưng tụ nhìn Sở vương, lo âu đến lông mày nhíu dính lại với nhau: "Ngươi còn không biết đánh giặc, huống chi là ra trận giết địch."
Sở vương nắm lấy tay nàng: "Tuy võ nghệ của ta không tinh, nhưng trong quân cũng không cần ta ra trận giết địch a. Cho dù có cần thì ta cũng có phương pháp tự bảo vệ mình, đương nhiên những thứ kia hiện tại còn không thể lấy ra, mặc dù cung tiễn của ta bắn không tốt, nhưng tí kỹ thuật dùng cung thì ta vẫn biết, tỷ tỷ đừng quá lo lắng."
"Sao có thể không lo lắng được chứ, ngươi cũng không phải loại người luyện võ như ca ca." Tiêu Ấu Thanh oán giận nói.
Nàng liền ôm lấy nàng: "Lục lang hứa với tỷ tỷ, nhất định sẽ bình an trở về." Sở vương cúi đầu ở bên tai nàng nói: "Bất luận có tin tức gì truyền về, ngàn vạn lần cũng phải bảo toàn chính mình trước, chờ ta, tin tưởng ta nhất định sẽ trở về, có được không?"
Tiêu Ấu Thanh ngẩng đầu, chớp chớp con ngươi nhu thuận, chợt nghiêng đầu rưng rưng nói: "Nếu ngươi dám lừa ta, cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi."
——————————————
Thái tử trong Thiên điện hầu hạ thang dược xong liền bị Hoàng đế đuổi ra ngoài, nội thị và cung nhân cũng đều cùng nhau lui ra, Hoàng đế gọi Hàn Đồng lại.
Hàn Đồng quay đầu chắp tay: "Bệ hạ."
"Hàn khanh đối với quyết định của trẫm, có ý kiến gì không?"
"Thiên tử Thánh Minh."
"Trẫm không cần nghe lời nịnh nọt, trẫm muốn nghe lời nói thật."
Hàn Đồng hơi khom người: "Nguyên soái Tây Thảo bất quá cũng chỉ là chức vị tạm thời, chiến tranh kết thúc cũng sẽ lấy lại. Vả lại còn bởi vì vậy mà phải từ chức cho bệ hạ thu cấm quân về, Tiêu Hiển Phù tuy từ nhỏ đã cùng với bệ hạ lớn lên, nhưng hắn họ Tiêu, lòng cũng là họ Tiêu."
"Nhiều năm qua, trẫm luôn mang một mối tâm bệnh, nhưng trước nay vẫn an toàn nên không rối." Hoàng đế cười lạnh một tiếng, chợt lại nói: "Thẩm Dịch An nhận lệnh xuất chinh, trước điện cũng không ai có thể giữ được ấn soái, trẫm cũng không nghĩ ra người nào phù hợp. Nghe nói Hàn khanh cũng là người văn võ song toàn, đúng không?"
"Bệ hạ, thần là người đọc sách, bắn tên chỉ là thú vui luyện tập ngoài thời gian đọc sách mà thôi. Chuyện lãnh binh đánh giặc lại càng là chuyện quá khả năng, nếu bệ hạ thật sự không chọn được ai, thì ngược lại thần nghĩ có một người có thể đề cử."
"Có nhiều người tự tiến cử mình lên với trẫm, nhưng còn tiến cử người khác thì chưa từng nghe qua." Hoàng đế nhìn Hàn Đồng: "Là ai?"
"Bộ quân Đô Ngu Hầu, Lý Hiếu Nghĩa."
Hoàng đế lúc này lạnh mặt lại: "Ngươi có biết hắn là ai không?"
"Thần biết, hắn là Thái Sơn của Thái tử điện hạ, là cữu cữu của Sở vương, nhưng chính là bởi vì hắn có quan hệ dày hơn nên mới có thể trở thành người thích hợp nhất. Vả lại tính tình của hắn, bệ hạ hẳn là so với thần càng rõ ràng hơn đi, tham lam như vậy, chỉ cần ban thưởng lớn liền có thể làm cho hắn nghe theo mệnh lệnh."
Hoàng đế đang đứng đầu, nhìn rèm cửa suy nghĩ hồi lâu. Hoàng đế không trả lời, Hàn Đồng cũng không dám tiếp tục nói tiếp.
Một lúc lâu sau Hoàng đế mới mở miệng nói: "Khanh ở Khu Mật viện làm việc đã lâu, trẫm thấy ngươi thường xuyên cũng không có chuyện gì làm, vậy trẫm lệnh cho ngươi đi làm một việc đi."
"Vâng."
"Chức Hoàng Thành ti mà Tiêu Hiển Phù bị tước lại liền để cho ngươi kế nhiệm đi, chấp chưởng Cung Khải môn."
Hàn Đồng muốn trả lời, Hoàng đế liền nói: "Đừng tưởng rằng đây là công việc dễ dàng, nếu ngày sau trong đại nội xuất hiện thích khách thì chỉ có thể hỏi tội ngươi thôi."
"Hộ vệ thánh giá an toàn, thần há dám cho rằng đây là chuyện thoải mái. Được bệ hạ yêu thương tín nhiệm, thần nhất định tận tâm làm việc, chỉ phụng mệnh quân."
"Mặt khác, Sở vương theo đội quân xuất chinh, ngươi phái binh lính âm thầm bảo hộ mẹ con Sở vương phi, để xảy ra chuyện gì thì trẫm cũng chỉ có thể hỏi ngươi."
"Vâng."
"Lui ra đi, gọi Lý Hiếu Nghĩa tới đây."
"Vâng."
***
Sau khi Hàn Đồng rời đi, Hoàng đế triệu kiến bộ quân Đô Ngu Hầu, Lý Hiếu Nghĩa.
Lý Hiếu Nghĩa chậm rãi đi vào Thiên điện, chợt quỳ xuống trước giường: "Thần Lý Hiếu Nghĩa, cung chúc bệ hạ thánh cung vạn phúc."
Hoàng đế nằm trên giường muốn đứng dậy, Lý Hiếu Nghĩa ngẩng đầu thấy thế vội vàng đứng lên, đi lên trước đỡ Hoàng đế ngồi dậy tựa vào đầu giường, chợt lại lui về phía sau cách Hoàng đế vài bước, buông tay nghe lệnh: "Nguyện ngự thể của bệ hạ luôn luôn khỏe mạnh."
Hoàng đế nặng nề thở ra một hơi: "Mấy năm nay, ngươi có hận trẫm hay không?"
Lý Hiếu Nghĩa nhẹ nhàng ngẩng đầu, chợt quỳ lạy: "Thần không dám."
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn xuống Lý Hiếu Nghĩa: "Ngươi là tướng tài, văn võ song toàn, có xuất thân là tiến sĩ, còn là Võ trạng nguyên do Thái tông khâm điểm. Nhưng lại bởi vì trẫm nhất thời tức giận mà..."
"Phụ thân chọc giận bệ hạ vốn là tội không tha, thần làm nhi tử lại không dám vì phụ thân mà giải thích. Có tội thì phạt, bệ hạ nhân hậu ban phúc trạch miễn tội chết cho cả nhà thần, nay lại được bệ hạ khai ân. Ân trời mênh mông, thần không báo đáp đủ, chỉ nguyện sau này đi theo mệnh bệ hạ làm việc, vì quân tận trung."
Hoàng đế nhìn ánh sáng lộ ra ngoài cửa sổ: "Thẩm Dịch An dẫn binh xuất chinh, trong kinh còn giữ lại một nửa cấm quân thủ vệ, trước điện Tư Vô Soái, khanh có nguyện ý gánh vác trọng trách này hay không?"
Lý Hiếu Nghĩa đột nhiên ngẩng đầu: "Đã là quân mệnh, thần há lại không dám không theo."
"Được, từ hôm nay để ngươi đảm nhiệm chức Tổng lĩnh điện chỉ huy sứ, hi vọng khanh tận tâm tận lực, chớ phụ mệnh của trẫm."
"Thiên tử vạn tuế, thần sống trung thành, tuyệt đối không dám vi phạm quân mệnh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.