Chương trước
Chương sau
Rất nhanh, chỉ ngăn ngắn mấy ngày tin tức nữ nhi của chủ bạc huyện Kỳ Sơn và tri huyện Kỳ Sơn cùng nhau qua đêm trong cùng một phòng đã truyền khắp huyện Kỳ Sơn. Một truyền mười, mười truyền một trăm, truyền đến khi chuyện trở nên trầm trọng hơn liền biến thành hai người vụng trộm với nhau.
Thiết yến Đoan Ngọ ở Lưu gia bị hủy bỏ căn bản là do trận đồn đãi lần này, nhưng hành động này cũng làm cho người khác sinh thêm nghi ngờ.
Sau khi qua Đoan Ngọ, nghe được lời bên ngoài chỉ trích, Tiểu Lục Tử dù thế nào cũng không tin: "A Lang nói không trở về, vậy sao lại ở cùng Lưu cô nương kia a?"
Bị ép không ra được cổng lớn, Sở vương liền câu chặt mày lại: "Ta luôn cảm thấy việc này có gì đó không đúng, chẳng trách gần đây cũng luôn có người giám thị Nha Môn, hóa ra là đã có người cố ý sắp xếp để hại ta."
Tiểu Lục Tử vuốt đầu: "Nhưng cái xấu không phải là danh tiếng của Lưu cô nương hay sao? Nàng là người đang chờ gả, mà ngài cũng đã có vợ."
"Ta không nghĩ tới, bách tính ở huyện Kỳ Sơn thiện lương, càng cũng sẽ không dễ tin vào lời đồn chưa được giải thích..."
Nha dịch theo một đường đi đến cổng lớn hô to: "Ngụy tri huyện, có tin tức từ Lưu gia truyền đến, Lưu cô nương sai người đến nhà Vương tú tài ở huyện Phù Phong, nhưng lại không có tin tức trả lời của Vương tú tài, bây giờ còn bị bức đến muốn tự sát."
"Tri huyện, Lưu chủ bạc đến rồi, hắn gắp gáp muốn gặp ngài a."
Sở vương nhận lấy áo khoác mà Tiểu Lục Tử cầm bên cạnh, từ phía sau nha dịch đi ra: "Họa từ một phía mà đến."
***
Lưu Thư Bách mặt nhăn mày nhíu, thấy Sở vương vừa đi ra liền quỳ xuống: "Cầu xin tri huyện hãy cứu tiểu nữ đi, nếu không thì cả đời này của nàng đều bị hủy a."
"Lưu chủ bạc, cách làm người của bản quan và lệnh ái ngươi còn không rõ hay sao?"
"Tất nhiên là hạ quan biết, nhưng những bách tính kia thì không biết, bọn họ cũng không tin. Bây giờ tiểu nữ bị nhốt ở trong trạch, thường xuyên nghe người ta chỉ trích bên ngoài, phụ nhân nặng nhất chính là danh tiếng. Hạ quan biết Ngụy tri huyện là từ kinh thành đến, địa phương nhỏ như chúng ta không lọt được mắt người, nhưng..."
"Lời này của Lưu chủ bạc cũng quá làm khó bản quan rồi,..." Nàng nâng Lưu chủ bạc dậy: "Ngươi yên tâm, chuyện quản lý châu huyện thì ta không bằng ngươi, nhưng việc tra án thì có thể. Đợi ta điều tra làm rõ nguyên nhân, nhất định trả lại cho lệnh ái sự trong sạch. Nhưng trước đó xin Lưu chủ bạc chú ý cẩn trọng, đừng để nàng làm chuyện điên rồ."
Lưu Thư Bách còn chưa trả lời liền có một đám binh sĩ từ ngoài chạy vào Nha Môn, tri phủ Phù Phong và tri phủ Phượng Tường đều đến, còn dẫn theo Châu phủ binh, khí thế hung hăng đi vào.
"Bắt hung thủ giết người lại cho ta!" Tri phủ Phượng Tường chỉ vào Sở vương, uy phong nói.
"Hung thủ giết người?"
Nha dịch huyện Kỳ Sơn cùng các tùy tùng bên cạnh tiến lên bảo vệ Sở vương.
Lưu Thư Bách kinh sợ nói: "Hai vị tri phủ có lầm hay không? Ở đây là huyện Kỳ Sơn, tri huyện của bọn ta sao có thể là hung thủ giết người?"
"Bản phủ đến đây nhiều lần lẽ nào không biết ở đây là huyện Kỳ Sơn hay sao?"
Quận Phù Phong là thứ phủ của phủ Phượng Tường, Kỳ Sơn là huyện dưới. Phủ nha và huyện nha cũng cách nhau không xa, Sở vương nhớ đến tri phủ Phượng Tường chính là môn sinh của người đứng đầu Chính Sự Đường, liền bước đến gần Lưu Thư Bách nói: "Nếu có xảy ra chuyện gì, kính xin Lưu chủ bạc giúp ta đến tìm Chuyển Vận Sứ ở đường Tần Phượng."
"Lưu Thư Bách, ngươi đại khái còn chưa biết đi, cái tên tri huyện ngoài mặt ôn nhu nhã nhặn này kỳ thực là một người yêu thích cô nương nhà ngươi điên cuồng, còn thích giết người. Mà tên tú tài sắp thành hôn với nữ nhi của ngươi cũng bị hắn giết chết, huynh tẩu của tên tú tài kia hôm nay đến báo án. Tri huyện Phù Phong đã phái người điều tra thì phát hiện hắn chết là vì bị hung khí đả thương."
Nhìn tri phủ Phượng Tường mặt mày xấu xí ôm cái bụng phệ, Tiểu Lục Tử cực kì bất mãn nói: "Chỉ dựa vào những thứ này mà cũng muốn kết luận là do A Lang nhà ta làm? Các ngươi..."
"Bản phủ đã nói có công sẽ thưởng, nhưng có lỗi bản phủ cũng sẽ không bao che. Mạng người quan trọng, trước khi tra rõ vụ án kính xin Ngụy tri huyện đi một chuyến với bản phủ."
Binh lính Châu phủ đều đi ra, dạng ra trận thế này rõ ràng là muốn bắt người: "Các ngươi tản ra đi."
Mấy binh lính liền tiến lên, Sở vương liếc mắt nhìn Lưu Thư Bách, chợt hướng binh lính nói: "Bản quan tự mình đi!" Đám binh lính nhìn thấy khí thế của nàng liền lùi lại một bước.
"Những người có liên quan cũng mang đi."
Từ huyện nha đi ra, tri phủ Phượng Tường ngồi lại vào kiệu, tri huyện Phù Phong cưỡi ngựa đuổi theo: "Ân phủ anh minh, sau khi chuyện này qua đi hạ quan còn sẽ báo lễ lớn."
"Đây là ý của ân tướng và Thái tử điện hạ, nếu không chỉ bằng một Ngụy Tiềm từ kinh thành đến thì bản phủ đây hà tắc gì cần ra tay. Nhưng nếu ân tướng cũng đã cho phép, vậy thì người này ở kinh thành cũng đã đắt tội với không ít người rồi."
"Loại người không biết cân nhắc này dĩ nhiên còn cả gan dám giết người, may nhờ trưởng lão, nếu không giữ lại cũng chỉ gieo họa."
***
Sau khi tri phủ Phượng Tường đem Sở vương và các tùy tùng của nàng cùng nhau áp giải đi, Lưu Thư Bách trở về cũng phân phó nha dịch: "Mau chóng phái người đến Tào Ty tìm Chuyển Vận Sứ Tần Phượng."
Nha dịch không rõ, hoang mang nói: "Chuyển Vận Sứ?" Quan chức Châu phủ trước nay đều hướng về bên trên, Chuyển Vận Sứ là quan chức cao nhất trong cơ quan hành chính ở địa phương, nha dịch do dự nói: "Này là tướng công lo sợ bọn người Tần Phong sẽ hội kiến chúng ta sao?"
"Ngươi có hỏi ta cũng không biết, nhưng nếu tri huyện đã nói như vậy, ta nghĩ bọn họ cũng sẽ biết đi, đi nhanh a."
"Vâng."
***
Tri phủ Phượng Tường tựa ở trong kiệu, đột nhiên mở mắt ra, nhớ tới lời Trung Thư nhắc nhở liền nhắc màn kiệu lên: "Mấy ngày gần đây hay có đạo tặc qua lại, phái thêm binh linh canh giữ ở các của phủ Phượng Tường, như vậy mới tránh được khả năng có người đột nhập."
"Vâng."
Sau khi tri huyện huyện Kỳ Sơn bị tri phủ Phượng Tường mang đi, ở Kỳ Sơn lại bắt đầu truyền ra lời đồn đãi. Đa số đều là chửi bới Ngụy tri huyện vì đố kị mà giết người, bởi vì lời đồn trước đó cũng mới xảy ra không bao lâu, vì vậy khi tin đồn này truyền ra liền có nhiều người tin là thật.
"Nhớ kỹ phải hát như thế nào chưa?" Một người trẻ tuổi cầm một xâu kẹo hồ lô đưa cho mấy hài đồng đứng bên cạnh.
"Đã nhớ kỹ."
"Chỉ cần các ngươi hát tốt, ngày mai ta sẽ cho tiếp."
Phía đông huyện Kỳ Sơn là huyện Phù Phong, bây giờ bên trong Trương trạch cũng không có ai chơi chọi gà. Trưởng tử của Trương tri huyện mang một khuôn mặt lo lắng ngồi trong phòng, thỉnh thoảng lại xoa xoa tay, đứng ngồi không yên.
Trước cửa phong có người canh giữ, cửa còn bị khóa lại.
Một người khoản chừng năm mươi tuổi đi tới, nghiêm mặt nói: "Mở ra."
Hai tên canh cửa liền mở khóa, sau đó người kia chắp tay đi vào.
"Phụ thân, phụ thân, chuyện này đã giải quyết xong chưa a? Hài nhi đã tìm rất nhiều lần mới nắm được thời cơ lần này a."
Người kia căn bản là ôm một bụng lửa giận đi tới, sau khi nhìn thấy nhi tử của mình cười khúc khích liền thở dài, bất đắc dĩ mà ngồi xuống, đau lòng số bạc mà đã bỏ ra: "Đúng là phá hoại gia sản, không có được gia sản của Lưu gia, còn phải mấy ngàn lượng bạc để cấp cho tri phủ."
"Hài nhi cũng không ngờ là tên Vương tú tài kia chưa đừng chịu đòn a, chuyện này cũng chỉ là không cẩn thận mà thôi."
Tri huyện Phù Phong thở ra một hơi: "Nghe khẩu khí của tri huyện, cái tên Ngụy tri huyện này hẳn là đã đắc tội với bên trên, tội này sợ là cũng không trốn được."
"Ai kêu hắn làm rối chuyện của ta, đáng đời!"
Tri huyện Phù Phong nắm lấy tai của nhi tử: "Nếu như ngươi lo học, không suốt ngày chọi gà, người kia sẽ ghét bỏ mà không dám gả nữ nhi cho ngươi sao?"
"Phụ thân, phụ thân, đau a."
Tri huyện Phù Phong bỏ tay ra: "Trước khi giải quyết xong chuyện này, ngươi cũng đừng ra ngoài."
"Đã biết, phụ thân." Trương đại lang vuốt lỗ tai bị đỏ một bên: "Tri phủ Phượng Tường kia tham như vậy, cũng không sợ phiền phức kéo đến mình sao? Không phải phụ thân cũng đã nói bệ hạ ghét nhất là tham quan vô lại hay sao, vì vậy nên phụ thân mới không dám..."
Tri huyện Phù Phong lạnh lùng nhìn hắn: "Người phía sau tri phủ là vị Thái sư ở Chính Sự đường trên triều đình kia, lại còn là Quốc Trượng, cũng là ngoại tổ của trữ quân, hắn tất nhiên là không cần phải sợ."
...
Trong nha môn ở phủ Phượng Tường, huynh tẩu của Vương tú tài cùng các bách tính lên án tri huyện Kỳ Sơn giết người. Còn nói tận mắt nhìn thấy tri huyện dẫn theo tùy tùng đến huyện Phù Phong bức bách tú tài từ hôn, bức bách không được còn đánh chết người, cuối cùng còn phi tiêu chứng cứ, che lấp tội trạng.
***
Đại lao ở nha môn địa phương còn u tối hơn so với thiên lao mà triều đình dùng để giam giữ tông thất và các công thần, trên vách tường còn treo rất nhiều hình cụ dùng để hành hình riêng biệt, chỉ đứng xa xa mà nhìn cũng không rét mà run.
Mấy ngày sau, có một ngục tốt đưa cơm tới.
"Ta cảnh cáo các ngươi, A Lang nhà ta là môn sinh của Thiên tử, có công danh trên người, là quan gia phái đến địa phương nhậm chức. Nếu các ngươi dám đả thương A Lang nhà ta..."
"Yêu, còn là môn sinh của Thiên tử luôn sao? Vào đại lao còn lên giọng cái gì, ta nói cho các ngươi biết, trời cao hoàng đế xa, đã đến địa phương còn dám không nghe lời của tri phủ? Ta làm việc ở đây nhiều năm như vậy, có mười người thẳng đứng tiến vào thi khi đi ra hết chín người nằm ngang. Ta khuyên các ngươi vẫn nên giữ gìn chút khí lực đi, không chừng nói hai ba câu lời hay ý tốt sẽ được tri phủ khoan dung độ lượng mà tha cho a."
Tiểu Lục Tử trợn mắt nhìn tên ngục tốt, sau đó trở lại bên cạnh Sở vương: "Bọn họ cũng không muốn nói lý lẽ a, cũng không cho lên công đường biện giải mà trực tiếp nhốt vào đại lao."
Sở vương nhìn xiềng xích trên tay chân, từng thấy các phạm nhân trong Đại Lý Tự thường xuyên phải mang loại xiềng xích này, nàng lại không biết thứ này lại nặng như vậy, run rẩy cười nói: "Kỳ thực bệ hạ cũng biết môn sinh của Thôi thị trải rộng ở các Châu phủ đi, tri phủ Phượng Tường này cũng vậy, là do hắn phái ta đến nơi này..." Sở vương nắm lên nắm đấm: "Cũng thật sự là không muốn nhìn thấy ta đến như vậy a!"
Nụ cười từ từ trở nên cay đắng: "Tại sao ta lại không nghĩ tới chứ, ta là Thân vương, miễn là ta chết liền có thể truy ra một án lớn. Hắn không chỉ có thể thu lại Chính Sự đường vào tay mình, hai nhà Tiêu Khương không còn ta, Triệu vương cũng đã đại hôn... ha ha ha" Sở vương cắn răng: "Quả nhiên trong mắt của hắn, từ đầu tới cuối cũng chỉ có quyền lực."
"Sợ là... lối ra ở phủ Phượng Tường này đều đã được canh gác rồi đi, Lưu chủ bạc..." Sở vương tựa đầu vào tường, chăm chú nhìn nắm đấm.
"Hiện giờ cũng không có cách nào để tin tức được truyền ra ngoài, chúng ta chỉ có thể ở trong đại lao này chờ đợi thôi sao? Nô cũng không sao, nhưng ngài lại ở nơi thế này..."
"Chỉ mong Lưu chủ bạc có thể nghĩ ra cách nhanh chóng tìm đến Chuyển Vận Sứ, triều đình bên kia chắc cũng xảy ra vấn đề rồi,..." Sở vương nắm kết đồng tâm đi tới cửa sổ: "Chỉ mong... trễ một chút Phán Quan hãy phán ta chết a."
Một khối ngọc từ trong vạt áo bên trong trượt ra, Tiểu Lục Tử nhặt lên, trên mặt ngọc còn có hình hai con cá chép lòi lõm: "Sao nô lại không nghĩ đến a! Bên người A Lang có mang theo eo phù, nếu nói cho bọn họ biết thân phận thật sự của A Lang, vậy tên tri phủ Phượng Tường kia cũng không dễ dàng định tội ngài đi?"
"Ngươi đã quên rồi sao? Nơi này là Phượng Tường, là biên cảnh Châu phủ. Ngoại trừ Chuyển Vận Sứ thì tri phủ là người có quyền lực cao nhất, trên đầu hắn tất nhiên còn có người có thế lực, nếu không sao lại dám to gan công khai bóc lột tiền tài đây."
Tiểu Lục Tử thả trôi khí lực, thu mình khóc thút thít: "Nô có chết cũng không quan trọng, nhưng chủ tử ngài là nhi tử của quan gia a, bọn họ làm sao dám?"
Sở vương cười khổ nằm xuống: "Mưu hại Hoàng tử đối với bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên, Hoàng tử gì đó... cũng chỉ là hư vinh mà thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.