Năm Kiến Bình thứ chín, vào tháng ba cuối mùa Xuân, tri huyện Kỳ Sơn đột nhiên rời đi, đem sự vụ lớn nhỏ đều giao cho chủ bạc huyện Kỳ Sơn, hiện giờ thời gian trở về cũng đã qua hơn một tháng. "Tri huyện lần trước đột nhiên rời đi, tri phủ Phượng Tường sau khi biết liền cực kỳ bất mãn, hạ quan rất là lo lắng cho hắn..." "Việc này bản quan biết, đa tạ Lưu chủ bạc trượng nghĩa tương trợ, thay ta giải vây." Lưu Thư Bách lắc đầu: "Đây đều là chuyện mà hạ quan phải làm, chỉ là hạ quan cảm thấy tri phủ Phượng Tường kia hình như rất để ý tri huyện ngài. Mỗi lần đều là cố ý tìm việc, lại may hắn làm người tham khinh, hạ quan lúc này mới có biện pháp giải quyết." Sở vương cưỡi trên ngựa, cúi đầu cười cười, chợt nhìn một thương đội lạc đà đang dừng ở bên đường giống như đang cãi nhau cái gì đó, trang phục bọn họ mặc cũng đều là cổ áo tròn, tay áo hẹp: "Bọn họ đang nói cái gì vậy?" "A, là thương đội Hạ Quốc, người đứng đầu mắng bọn họ làm việc không tốt, làm rơi vào đồ đạc." "Lưu chủ bạc cũng nghe hiểu tiếng Hạ Quốc sao?" Lưu Thư Bách gật đầu: "Phụ thân hạ quan là một thương nhân, khi còn trẻ hạ quan từng theo phụ thân đi Hạ Quốc, cũng học được văn tự cùng phương ngữ của bọn họ." "Có thể dạy ta không?" "Tri huyện nếu muốn học, hạ quan tất nhiên là vui vẻ dạy, chỉ là..." "Chủ bạc không nên hiểu lầm, huyện Kỳ Sơn thái bình không có chuyện, có thể học thêm vài thứ cũng tốt." "Trách không được tri huyện tuổi còn trẻ đã có thể trúng tiến sĩ." Lưu Thư Bách vuốt râu tán thưởng nói. Hai người cưỡi trên ngựa đang chậm rãi tuần tra đường phố, một gã sai vặt tuổi không lớn một đường chạy theo: "A Lang, A Lang!" Lưu Thư Bách bất mãn với sự vô lễ của hắn: "Tri huyện trước mặt, há có thể vô lễ như thế?" "Bái kiến Ngụy tri huyện." "A Lang, tú tài huyện Phù Phong kia mang theo sính lễ đến cầu hôn, ngài mau trở về đi." Sở vương liền cười nói: "Lưu chủ bạc, xem ra nhà ngươi sắp có hỉ sự." "Gì mà có hỉ sự a, nàng là nữ tử lại không biết xấu hổ còn lén lút cùng tên tú tài kia định cả đời. Xuất thân của tên tú tài kia như vậy, nếu ta đáp ứng chẳng phải là để nàng qua đó chịu khổ hay sao?" "Người ta tốt xấu gì cũng là một tú tài ứng cử a, chẳng qua là một lần không trúng mà thôi." "Ngụy tri huyện có điều không biết, nếu hắn cần cù khổ học thì không nói, nhưng hết lần này tới lần khác là một người ít học, lại gia đạo trung lạc. Là người không dáng để phó thác." "Chuyện nữ nhi, tâm phụ mẫu, nếu là lưỡng tình tương duyệt, Lưu chủ bạc cần gì phải đánh đuổi?" Tri huyện tên Ngụy Tiềm này đã đến Kỳ Sơn được nửa năm, mặc dù mới vào quan trường nhưng cách làm việc cũng không giống như một thanh niên vừa mới đạt vương tiến sĩ. Nói chuyện trầm ổn, ngay cả hắn có đôi khi cũng tự than không bằng, Lưu Thư Bách ngồi trên ngựa cúi đầu bất đắc dĩ cười nói: "Tiểu nữ của hạ quan so với tri huyện cũng không nhỏ hơn mấy tuổi, nếu có thể như tri huyện mà hiểu chuyện hiểu lý như vậy, hạ quan cũng không cần quan tâm đến như thế." "Đừng, Lưu chủ bạc cũng đừng có chủ ý với ta. Không nói đến việc kiếp này ta bất luận là thành hay bại đều chỉ muốn cùng một mình thê tử sống lâu mà thôi. Nhưng Lưu chủ bạc tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình, tiểu nương tử đích xuất làm sao có thể làm thiếp người khác đây?" "Lấy tài hoa của Ngụy tri huyện, ta nghĩ không tới mấy năm là có thể được điều về kinh thành đi. Hạ quan sống mấy chục năm, nhìn qua vô số người, Ngụy tri huyện sau này nhất định là tiền đồ không thể hạn lượng. Hạ quan cũng không phải muốn nàng làm thiếp người khác, chỉ là mong có thể gặp được người tốt..." "Ha ha." Sở vương cười cắt đứt lời nói của Lưu Thư Bách, trong lòng thầm nghĩ: Lão hồ ly này không phải là chỉ muốn tìm cho nữ nhi một chỗ dựa đáng tin cậy thôi sao... "Không bằng như vầy, bản quan theo Lưu chủ bạc đi gặp vị tú tài họ Vương kia, xem thử nhân phẩm như thế nào rồi sau đó mới tính toán cũng không muộn, như thế nào?" "Như thế rất tốt, mời." Lưu Thư Bách đánh ngựa nhường đường. *** Bên trong Lưu trạch, Vương Tú Tài ngồi ngay ngắn ở trung đường chờ đợi, trên bình rượu còn đặt hai con nhạn lớn. Trong khuê phòng Đông Sương, Lưu thị chải tóc mình, thử cách trang điểm mới, vừa cấp bách vừa mừng rỡ: "Ngươi nói phụ thân sẽ đồng ý sao?" "Vương tú tài là người đọc sách, so với cái người ăn chơi trác táng họ Trương ở Phù Phong huyện kia tốt hơn không biết bao nhiêu. Lại so với cô nương ngài tình đầu ý hợp, nô nghĩ A Lang nhất định sẽ đồng ý." Nghe nữ sứ trả lời, Lưu thị liền thầm cười nói: "Nhưng phụ thân nhiều lần ngầm nhắc nhở ta phải qua lại với Ngụy tri huyện nhiều hơn." Nữ sứ suy tư: "Vị tri huyện nho nhã hiền hòa mới tới của huyện chúng ta, nhìn không giống như công tử quý gia. Bất quá nô nghe nha dịch nói, Ngụy tri huyện đã có thể tử." Lưu thị gật đầu: "Hắn là người kinh thành, mặc dù chưa từng nói ra xuất thân, nhưng ta đoán nhất định không phải là công tử nhà bình thường đi. Phụ thân nói người sống dưới chân hoàng thành là có môn hộ nặng nhất. Đại nương tử của Ngụy tri huyện hẳn cũng là một nữ tử thế gia, có thể quản lý tri huyện nghiêm khắc như vậy, ta nghĩ nhất định cũng là một nữ tử lợi hại." "Nô sao lại cảm thấy lời này của cô nương nói giống như rất hâm mộ đại nương tử của Ngụy tri huyện vậy?" "Đừng nói bậy." "Vâng, nô biết trong lòng cô nương chỉ một mình Vương tú tài mà thôi." "Phụ thân còn chưa trở về, nhớ gọi bọn họ dâng điểm tâm và trà lên, đừng để người ta ngồi ở đó chờ lâu." "Vương tú tài vừa đến trạch, nô tỳ liền sẽ đi phân phó các nàng. Cô nương trang điểm đi, nô sẽ không làm chậm trễ cô gia." ... Hai thanh bào xuống ngựa ở cửa Lưu trạch, Tiểu Lục Tử cùng người hầu của Lưu Thư Bách dắt ngựa về hậu viện. Vương tú tài nghe thấy tiếng vó ngựa liền đứng dậy từ trung đường đi ra, đi tới cung kính nói: "Chất nhi bái kiến bá phụ đại nhân." Lưu Thư Bách chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Còn không mau bái kiến tri huyện." Vương tú tài liền xoay tầm mắt lại, một tri huyện có tuổi tác tương đương với mình, môi hồng răng trắng. Hắn còn nghe nói Lưu Thư Bách còn có ý hứa gả nữ nhi cho người kia, vì thế trong lòng sinh ra địch ý, mặt ngoài cung kính nói: "Bái kiến Ngụy tri huyện, tri huyện tuổi còn trẻ như vậy đã trúng cử làm quan, làm Vương mỗ tự thẹn không bằng." "Làm người ai cũng sẽ có lúc thất vọng, đợi sau khi thất vọng đi qua thì đắc ý cũng không xa. Ngẫm lại những thứ mình có, thi tửu thừa dịp năm hoa, cần gì phải ghen tị với người khác?" Trong bụng vốn dĩ có giấu một chút tâm tư đều bị tri huyện trẻ tuổi này đoán thấu. Vương tú tài xấu hổ cúi đầu nói: "Là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thật sự là hổ thẹn, mong tri huyện đừng trách tội." Sở vương nhìn Vương tú tài này, cũng không có giống như Lưu Thư Bách đã nói, chỉ là đích xác không quá thông minh, cũng không có thành phủ gì, nàng liền cười tủm tỉm: "Bản quan là tới thúc hôn cho ngươi, chỉ cần Lưu cô nương nguyện ý, vả lại có lòng với ngươi, quân tử không sợ không đoạt được người yêu." Vương tú tài mừng rỡ ngẩng đầu, kích động nói: "Tạ tri huyện thành toàn, nếu chuyện thành công, tại hạ nhất định sẽ tới cửa cảm tạ." Lưu chủ bạc xoay người hướng về phía Sở vương nói: "Tri huyện mời ngồi." Sở vương cũng không khách khí ngồi vào chủ vị trung đường. "Người đâu, dâng trà." Lưu Thư Bách chợt ngồi xuống, trên mặt đất bày một gánh rượu vang tơ tằm đỏ, vì thế nhướng mày nói: "Hiền chất lần này tới là...?" Vương tú tài liền xắn tay áo khom người với Lưu Thư Bách: "Nguyện sính lệnh yêu làm thê tử, từ nay về sau, tương kính như tân, tường diệp ly lân, định khắc xương vu quyết hậu, đồng tâm đồng đức, nghi thất nghi gia, còn cầu bá phụ thành toàn." Lưu Thư Bách chỉ cảm thấy hắn rất cẩu thả: "Hôn nhân phải có tam lục sinh lễ, nếu không có hình thức này mà cứ luôn muốn, không có lời mời lại không có ý, có phải quá cẩu thả hay không?" "Chất nhi nghĩ tới, bá phụ cùng phụ thân ta là thế giao, hai nhà cũng biết rõ gốc rễ... " Dứt lời hắn đem thiệp mời nhỏ trong áo lấy ra: "Liền đem một chút rượu này đưa tới, phụ thân và mẫu thân còn có ca ca đều qua đời sớm. Thời gian định sẵn này, chất nhi liền muốn để bá phụ ngài định, lễ nạp tài cũng đã chuẩn bị tốt." Thái độ của Vương tú tài rất thành khẩn, Lưu Thư Bách lại nhớ tới mình và phụ thân hắn là bạn thân thời thơ ấu, liền có chút không nhẫn tâm từ chối: "Cái này..." Sở vương nghe bọn họ đối thoại, liền ngồi dậy đi tới trước gánh rượu kia: "Đây chính là nhập từ Hứa Khẩu? Bản quan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy." Trên bình rượu được bao phủ bởi hoa lạc, mặt trên còn trang trí tám đóa hoa lớn cùng với la lại màu đỏ tươi. Gánh rượu cũng được dùng tơ tằm hoa hồng quấn quanh. Lưu Thư Bách cảm thấy nghi hoặc với câu hỏi lơ đãng của Sở vương: "Dân gian này cưới vợ, thảo thiệp hạ xuống. Nếu hai bên đồng ý lại hạ thiếp cùng dâng rượu Hứa Khẩu, tri huyện không phải cũng đã thành gia rồi sao... Cái này ngài không biết sao?" Lưu Thư Bách bắt đầu có chút hoài nghi, Ngụy tri huyện này có phải dùng danh nghĩa đã thành gia mà qua loa với hắn hay không. "A, chuyện hôn sự này đều là do phụ thân đại nhân cùng bà mối một tay làm, ta cũng chưa từng hỏi kỹ qua. Cũng chỉ là lúc hôn lễ đến nhà nương tử, trước khi rước dâu ta ngay cả mặt nương tử cũng chưa từng thấy qua." Lưu Thư Bách bán tín bán nghi, Sở vương chợt nói: "Vương tú tài thành khẩn như vậy, Lưu chủ bạc không bằng liền đồng ý người ta đi. Nghe nói bọn họ còn là thanh mai trúc mã, ngày sau nói không chừng sẽ là một đoạn giai thoại của Phù Phong và Kỳ Sơn." Lưu Thư Bách rất do dự, dù sao Ngụy tri huyện đến Kỳ Sơn cũng không bao lâu, không quen thuộc với căn cơ của Vương tú tài này. Mà nữ nhi nhà mình cũng chỉ là một tiểu cô nương tình đậu sơ khai, nào biết xem lòng người: "Nhưng mối hôn sự này..." "Mệnh của thiên, phụ mẫu bày lệnh, Lưu chủ bạc yêu thương nữ nhi, sao không nghe theo ý của lệnh yêu đi?" Lưu Thư Bách khẽ thở dài một hơi: "Đi mời đại cô nương lại đây." "Vâng." ———————————— Mấy ngày sau, tin tức Vương gia huyện Phù Phong và con gái của chủ bạc huyện Kỳ Sơn Lưu Thư Bách ký kết hôn ước được lan truyền ở hai huyện. Trong hậu viện Trương trạch vây quanh một cái lồng rộng bằng nửa người, bên trong có một con gà xanh và một con gà đỏ. Hai con gà cúi đầu vỗ cánh đối diện, toàn thân con gà xanh đều là màu xanh, dưới ánh sáng mặt trời còn phát ra màu như sa thạch đen. Bộ phận nhung trên lưng có màu trắng như tuyết, giằng co một hồi, con gà màu xanh kích động đột nhiên nhảy về phía con gà màu đỏ nhặt cánh đi. "Bắt nó, vẫn là Hắc Vân của phủ chúng ta lợi hại nhất." Một đám thiếu niên mười mấy tuổi đang vây quanh lồng sắt, tập trung tinh thần xem hai con gà chọi nhau. Một gã sai nhi trong Trương trạch vội vội vàng vàng chạy vào bên trong, đến gần một thanh niên lớn tuổi hơn một chút, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Lang quân, chủ bạc huyện Kỳ Sơn Lưu Thư Bách đã đồng ý lời cầu thân của Vương tú tài nghèo nào đó trong huyện chúng ta, cũng đã định hôn ước." Người trẻ tuổi giận dữ ném bạc lên người con gà xanh: "Há có lý này, chỉ bằng cái tên họ Vương kia cũng dám đi Lưu gia cầu thân?" Hắn xắn tay áo lên: "Mang theo vài người, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn hắn mới được." "Vâng.". Đam Mỹ Cổ Đại Vừa mới đi tới cửa đã bị một quan viên mặc công phục cổ tròn màu xanh gọi lại: "Đại lang." "Phụ thân, sao người lại trở về rồi?" "Ngươi đây là muốn đi đâu?" Người mặc thanh bào sờ râu, chậm rãi đến gần. "Phụ thân có biết tên tú tài nghèo khó ở huyện chúng ta đến Lưu gia cầu thân không?" Người mặc thanh bào khoanh tay gật đầu: "Tổ tiên của Lưu gia trước nay kinh doanh, mặc dù ở trong một trạch viện nho nhỏ, nhưng sản nghiệp tích lũy của nhà bọn họ ở Phượng Tường chúng ta vẫn là phú hộ số một số hai. Ngay cả tri phủ bên kia cũng phải thừa nhận tình cảm của tên tú tài kia, vậy cứ giáo huấn để hắn từ hôn là được, đừng gây ra mạng người." "Ai, hài nhi đã biết, nhất định để tú tài kia từ hôn, cũng nhất định đem Lưu thị cưới vào cửa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]