"Phủ Khai Phong có một cước lâu không quá lớn, rượu bên trong xuất phát từ Phàn Lâu, nhưng lại ngon hơn Phàn Lâu, ta cũng không nếm ra được là vì sao..." "Thèm thì cứ nói là thèm, lý do như vậy làm gì, thiếp lại không thích uống rượu, cho nên thiếp sẽ không vì Lục lang mà thèm theo." "Ai nha, tỷ tỷ..." Một kế không thành, người lại muốn tính lại một kế khác. "Nếu không sửa được một thân bợm rượu thì sau này đừng mơ tưởng lên giường của thiếp." Dứt lời nàng liền dời thân thể ra một bên, khiến cho người kia trong ngực trống rỗng. So với rượu, nàng càng luyến tiếc thân thể trước mắt này, vì thế bối rối nói: "Cái này .. cái nào ra cái đó, cái này..." ... "Sở vương, Vệ Doãn Ngôn, Vệ Hoàn, ngươi xuống đây cho bổn vương!" "A Lang, là Triệu vương." Sở vương liền ngồi dậy nhẹ nhàng ho hai tiếng: "Tỷ tỷ chờ một chút, đợi ta đi đuổi tên oán phụ kia. "
Tiêu Ấu Thanh giữ chặt nàng lại, nhắc nhở: "Nơi này là trên đường, ta sợ sẽ có tai mắt của Hoàng thành ti, chớ làm bậy. " "Trên đời này chỉ cần là nơi người vì quyền thế đấu tranh, chỗ nào mà không có tai mắt? Không sao, quan nhân nhà ngươi tự có chừng mực." Dứt lời, liền xoay người xách vạt bào khom người không nhanh không chậm đi ra ngoài. Sau khi xuống xe ngựa liền rất là lễ phép ôm quyền: "Thỉnh ca ca an, ca ca tân hôn đại hỉ, đệ đệ vẫn chưa tới cửa chúc mừng là bởi vì nương tử có bệnh, đệ đệ trước đó đều phụng dưỡng bên giường nàng không đi đâu, mong ca ca chớ trách. Hôm nay công bố bảng, ca ca cũng là đến xem bảng vàng sao? " Một tháng trôi qua, Sở vương phủ vẫn như cũ không có động tĩnh gì, người ngoài Vương phủ ám cọc báo tin cho Triệu vương, phu thê Sở vương cùng nhau ra vào phủ, tình cảm so với trước kia còn tốt hơn, cầm sắt hòa minh.
Trước kia để cho người này gọi một tiếng huynh trưởng đều cực kỳ khó khăn, mà hiện giờ một tiếng ca ca hay trưởng ca ca ngắn gọn lại làm cho hắn tức giận đến cực điểm. "Ngươi bớt cùng bổn vương khách sáo đi!" Sở vương liền buông hai tay chậm rãi đi tới trước mặt Triệu vương, cách một bước dừng lại, cười nhạt một bước, chợt âm lãnh nói: "Trước nay ta không quen chuyện nam nhân lại lấy nữ tử ra làm vật trao đổi, lấy nữ tử ra để tranh quyền đoạt lợi, đối với ta lại ra vẻ tình thâm, kì thực chỉ là lợi dụng! " Triệu vương thịnh nộ: "Phản bội! Ngươi thì tính là quân tử gì! " "Ai, ta cũng chưa từng nói ta là quân tử như ngươi a?" Sở vương lại cười nói: "Ta chỉ từng nói qua ta không phải quân tử, cũng không phải người tốt, câu này là thật chứ không phải giả. Nhưng ta cũng đã nói qua, ta không phải là đồ háo sắc, chẳng qua những lời này mới là giả! "
Lời ít ý nhiều, người nghe liền nắm tay giận dữ: "Ngươi! " Triệu vương đến gần một bước: "Ngươi không sợ trước khi Thái tử ngã xuống, ta sẽ trừ khử ngươi trước sao? " Sở vương làm bộ cả kinh: "Ai nha, đệ đệ đương nhiên sợ, đệ đệ thật sợ a, nhưng Triệu vương cho dù muốn thì cũng phải hỏi nhà ta trước..." Sở vương cười xoay người nhìn về phía xe ngựa: "Tỷ tỷ có đồng ý hay không? " Sau đó, Tiêu Ấu Thanh chậm rãi từ trên xe đi xuống, dáng vẻ cao quý: "Triệu vương, đứa nhỏ này không hiểu lễ nghĩa, nếu mạo phạm chọc giận ngài còn xin thông cảm cho. Dù sao nàng cũng không chỉ là phu quân của Ấu Thanh, mà còn là đệ đệ ruột thịt của ngài. " Nữ tử mặc y phục lam nhạt đi đến bên cạnh hồng bào, hôm nay thời tiết rất tốt, nữ tử liền chỉ mặc y phục cổ thấp, mơ hồ có thể thấy vị trí phía bên ngoài không được che đi kia, từ giữa ngực đến xương quai xanh còn có một chút vết đỏ sậm rõ ràng. "Các ngươi!" Triệu vương đâu chỉ tức giận, càng tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cục diện hôm nay không cho phép hắn cùng người trước mắt trở mặt, vì thế đành phải nén giận: "Nhìn thấy Sở vương cùng Sở vương phi cầm sắt hòa minh, ta làm ca ca...thậm chí là càng vui. Trong phủ còn có chút việc vặt, liền đi trước một bước. " "Tam ca đi thong thả." Triệu vương liền ngang mắt phất tay áo, xoay người nhảy lên xe. Một trong hai người còn lại che miệng cười to: "Ta lớn như vậy lần đầu tiên thấy Triệu vương bị khi dễ, bộ dáng tức giận kia lại càng..." "Được rồi, ngươi không sợ hắn thật sự sẽ đối phó ngươi trước sao?" "Hai hổ tranh đấu, tất sẽ có một vết thương, so với mỹ nhân hắn càng yêu giang sơn, cho nên sẽ không dám." "Ý tứ trong lời này của Vương gia, ta là kẹp giữa các ngươi?" "Không!" Sở vương cười phủ định: "Tỷ tỷ, chỉ là của một mình Lục lang! " "Hứng thú của ta đối với giang sơn, cũng đều chỉ vì ngươi!" ———————— "Hàn Đồng - Hàn Cảnh Minh là người ở Tấn Dương, Thái Nguyên. Bệ hạ lúc trước đăng cơ từng hạ chiếu cấm người Tấn Dương trong vòng hai mươi năm vào kinh khảo thí, không biết có phải là hai vị chủ khảo quên mất việc này hay là..." "Trẫm bỗng nhiên nhớ tới năm ngoái trừ Long Đức Công, trẫm vì hận mà đốt thành Tấn Dương, dẫn đến Khiết Đan tấn công phía nam, thật vất vả mới đuổi đi được. Bởi vậy tổn hại lớn, không bù đắp nổi mất mát, nếu lại bởi vì vậy mà bỏ lỡ nhân tài, trẫm chẳng phải là cực kỳ hồ đồ sao?" "Trong lòng thần, bệ hạ vẫn là thánh quân." Hoàng đế cười nhạt, quay đầu hỏi: "Tiêu Khanh, ngươi nói Tam lang và Thái tử ai giống trẫm hơn? " "Chuyện gia thất của bệ hạ, ngoại thần không dám vọng nghị." "Trước khi Kiến Bình, mỗi khi có chiến sự trẫm nhất định sẽ tự mình thảo phạt, mỗi lần đi đều mang theo Tam lang, để Thái tử ở lại giám quốc, lòng bàn tay này đều là máu thịt a." Tiêu Hiển Phù ngẩng đầu, mạo hiểm tiến lên hỏi thử hỏi: "Lập trường của Thành vương không kiên định, bệ hạ tứ hôn là muốn giúp Thành vương quyết định, hay là bệ hạ chính mình...? " Hoàng đế chắp tay không trả lời, nhưng cũng không tức giận giáng tội. Tiêu Hiển Phù liền nói: "Thái tử đã đem mình nhốt ở Đông cung gần một tháng, việc lớn nhỏ của Phủ Khai Phong đều là giao cho phán quan thủ hạ xử lý, Thái tử hắn..." "Thái tử xưa nay không thích Tiêu gia các ngươi, khi hắn giám quốc, nhà các ngươi hẳn là cũng không dễ chịu chứ!" Tiêu Hiển Phù cúi đầu: "Bệ hạ thân chinh để Thái tử giám quốc, Thái tử giám quốc liền xuất quân đội tiếp tế kịp thời, trong triều thái bình, để bệ hạ bớt đi lo lắng cũng đã có thể thấy được năng lực của Thái tử điện hạ. Về phần Tiêu gia, Tiêu gia mấy đời theo Thiên tử chinh chiến, quân vương lòng mang suy nghĩ chuyện lớn, nhất định là do Tiêu gia có sai trước. " Hoàng đế chợt run rẩy cười: "Nhi tử của trẫm, trẫm là người rõ ràng nhất, lòng dạ hẹp hòi như vậy khó tránh khỏi việc hắn ngày sau đắc thế sẽ không lấy việc công mà báo thù riêng. Trẫm cho hắn cơ hội như hiện giờ, như vậy... " Hoàng đế nghiêng người, trong nháy mắt lạnh xuống: "Tiêu gia đâu? " Sau lưng Tiêu Hiển Phù phát ra khí lạnh, hai đầu gối quỳ xuống đất nặng nề: "Bệ hạ! " "Được rồi, trẫm tin Hiển Phù ngươi." Hoàng đế bước đến tự mình nâng hắn lên. "Tiêu gia vì Vệ gia ta mà đánh đoạt thiên hạ, đặt cơ nghiệp lên vạn thế. Hiện giờ lại vì ta và triều đình mà ngự địch bên ngoài biên giới, trẫm há có lý nào lại không tin." "Thần, tạ bệ hạ tín nhiệm." Hoàng đế cười vỗ vỗ bả vai Tiêu Hiển Phù, nói: "Đi Đông cung thay trẫm nói cho Thái tử một câu đi. " Tiêu Hiển Phù ôm quyền cúi đầu: "Vâng. " Hoàng đế xoay người quay lưng lại, đi về phía bình phong: "Đông cung nếu sinh ra được trưởng tôn, bất luận là thứ hay trưởng, trẫm sẽ tự mình phong làm Hoàng thái tôn. " Tiêu Hiển Phù ngẩng đầu, mới phát giác mình hầu hạ Hoàng đế mấy chục năm, ngay cả nửa điểm tâm tư của hắn cũng đoán không ra, tâm của Đế vương biến hóa khó lường: "Vâng. " Mặt khác, Khai Phong là kinh phủ, từ xưa luôn có quan lớn cả quan nhỏ đến, để Thái tử cấm túc chính mình xong liền trở về nhậm chức. "Hơn nữa nói cho hắn biết, quân phụ là quân, nhưng cũng là phụ thân." "Vâng." Thấy Tiêu Hiển Phù đi ra, Triệu Từ liền đi vào: "Bệ hạ, Dương y sứ đến bắt mạch. " "Được." Hoàng đế khẽ hô một hơi, đi tới trước giường nằm nghiêng xuống. —————————— "Môn hạ, huyện chủ Vệ Tĩnh Nhu của Nguyên Lăng là tông thất nữ, năm nay mười bảy, dịu dàng hiền thục, chiếu theo mệnh xuất giá. Trẫm quan sát các nhi tử của thế gia, cân nhắc nhiều lần, tiến sĩ khoa bảng nhãn Hàn Đồng tài năng dật quần, khi thế tao nhã. Nay tứ hôn cho hai người, đặc biệt phá lệ lấy lễ vật cho Huyện chúa ngang bằng Thân vương ban xuống, do Thái Thường tự cùng Tông Chính tự cùng nhau xử lý." Thành vương nhận được thánh chỉ, mới đầu còn ngẩn người trong chốc lát, nhưng trong mắt cũng không có quá nhiều kinh ngạc: "Làm phiền đã thông báo. " "Hạ quan nghe nói Hàn tiến sĩ cùng Trạng Nguyên lang kia luận về sách lược đều không phân được cao thấp, làm bệ hạ cùng hai vị chủ khảo khó có thể lựa chọn. Ngày sau tiền đồ vô lượng, tương lai có thể dự đoán, hạ quan trước tiên ở chỗ này chúc mừng Vương gia đã tìm được hiền rể." "Đều là do bệ hạ yêu thương." Người ở trong viện nghe lén áp chế lửa giận trong lòng, đợi đến khi các quan viên tuyên chiếu rời đi mới đi ra. "Bệ hạ đã gặp tên tiến sĩ kia chưa? Ngày hôm qua mới trúng tiến sĩ, hôm nay liền hạ chiếu tứ hôn?" "Quả nhiên bá phụ là người khiến người ta chán ghét nhất trên đời này!" "Nguyên Lăng, không được làm càn!" "Vốn là vậy, phụ thân nói tên nữ nhi là do bệ hạ ban cho, phong hào lúc nữ nhi đến tuổi cặp kê cũng là do bệ hạ ban cho. Hiện giờ đến chuyện thành thân bệ hạ còn muốn nhúng tay vào, nữ nhi cũng không phải nữ nhi của bệ hạ." Dứt lời, Vệ Tĩnh Nhu đoạt lấy chiếu thư trong tay phụ thân: "Không được, nữ nhi muốn đi Đại Nội tìm bệ hạ, tìm bá phụ nói lý lẽ. " Thành vương nhíu mày, giơ tay lên ý bảo mấy thị vệ ngăn cửa viện lại. "Phụ thân!" "Chiếu thư này là một bức có hai phần, một phần khác sẽ tuyên đọc trong lúc thượng triều. Quân vương trước nay không nói đùa, vả lại chiếu thư của bệ hạ một khi hạ xuống sẽ không dễ dàng thay đổi, cho dù ngươi có đi thì cũng không có ích gì." Vệ Tĩnh Nhu xoay người, hai mắt bị nước dính đầy, theo đó chảy xuống: "Tại sao? Ta không phải là nữ nhi của phụ thân sao? " Thành vương vươn tay run rẩy, ôm nữ nhi vào trong ngực: "Nguyên Lăng là nữ nhi của phụ thân, nhưng phụ thân là thần tử của bệ hạ, quân mệnh khó trái a. " "Nhưng phụ thân thân bất do kỷ, phụ thân hại ngươi cũng bị cuốn vào trong đó, phụ thân có lỗi với mẫu thân ngươi." Thành vương lại buông nữ nhi ra, nâng mặt nàng, nhẹ nhàng lâu nước mắt: "Một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu được dụng tâm lương khổ của phụ thân, mặc dù lúc đó phụ thân cũng không còn nữa! " Người được bảo vệ quá tốt sẽ không hiểu được câu nói lương khổ đày dụng tâm này, ngược lại lại oán giận lui ra, tự mình lau nước mắt: "Nữ nhi biết rồi, bệ hạ là Thiên tử, mệnh lệnh của bệ hạ không ai có thể cãi. Cho dù phụ thân là huynh đệ của bệ hạ thì cũng không thể, nữ nhi sẽ nghe theo ý chỉ xuất giá, sẽ không gây thêm phiền toái cho Vương phủ. " ———————— Trong Phúc Ninh điện, Hoàng đế nằm trên giường nhắm hai mắt lại, há miệng chậm rãi hỏi: "Đông cung thế nào? Trẫm nghe nói Thái tử mấy ngày nay không ăn, đã ngất đi mấy lần, ngay cả Bình Chương Sự tới cửa khuyên nhủ cũng vô ích. " "Thái tử điện hạ sầu lo quá nặng, cơm nước cũng không suy nghĩ..." "Quên đi, không đề cập đến hắn nữa, Lương Ngã ở Đông Cung như thế nào?" "Lương Nga vẫn khỏe mạnh, chỉ là bầu không khí Đông cung hôm nay sẽ ảnh hưởng không tốt đến sau này của thai nhi." Hoàng đế trầm một hơi: "Y Quan viện cùng Dược Tàng Cục của Đông cung trao đổi một chút, ngươi cầm chút thuốc ngự dụng trong cung phái người đưa đến Dược Tàng Cục, đem ý của trẫm nói cho Y Quan. " "Vâng." Sau khi yên tĩnh hồi lâu, Hoàng đế lại hỏi: "Dương thái y khi trước là vào cung như thế nào? Trẫm nhớ rõ lúc trẫm còn ở Tiềm Dinh, Dương thái y cũng đã ở trong cung rồi, là lúc thời kỳ Thái Tông đương chính. " "Đúng vậy, thần là vào Thái Tông năm đầu được tiên đế hạ chiếu, từ trong dân gian mà vào cung, do quan viên địa phương nơi thần bảo cử vào cung. Thần lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, thiếu chút nữa bỏ lỡ lần thi đầu tiên, sau đó lại được lệnh tham gia kỳ thi tỉnh năm thứ hai, may mắn trở thành người dự bị. Lấy thành tích bảy lần mà vào Hàn Lâm, nhưng bởi vì tuổi trẻ cho nên không thể trở thành Ngự Y, cho đến khi bệ hạ đăng cơ, phá lệ để thần tham gia ứng vào vị trí Ngự Y." Ngự Y phụng dưỡng cho Hoàng gia không chỉ phải có y thuật tinh xảo mà còn phải đủ bốn mươi tuổi có tư lịch và kinh nghiệm nhất định mới có thể được tuyển chọn. "Thần, cảm tạ Thánh Ân." Hoàng đế mở mắt ra: "Khanh không phụ ý vọng của trẫm, Y Quan tuyển chọn mười lần, khanh liền thi mười lần, phụng trẫm mười chín năm, có công to lớn. " "Thần không chỉ là Y quan, mà còn là thần tử của bệ hạ. Vì bệ hạ phân ưu là bổn phận của thần." "Đáng tiếc, khanh tốt nhưng y thuật lại không có người kế thừa, đáng tiếc..." Hoàng đế thở dài, chợt lại hỏi: "Hiện tại trong Hàn Lâm y viện, Khanh cho rằng ai có thể kế thừa? " "Lấy Tôn phó sứ so sánh với thần khi đó còn trẻ tuổi đã phá cách thông qua thi cử, y thuật lại không thua kém thần." Dương Thuật thu hồi công cụ bắt mạch. Hoàng đế liền nằm thẳng xuống, suy nghĩ một chút: "Lại nói tiếp, Tôn thái y có thể phá cách hay là bởi vì cứu nhi tử của trẫm đây, cũng là bởi vì ngươi ở nội cung mạo hiểm không quản bị tội chém đầu mà phái thủ hạ rời đi. " "Mười hai năm trôi qua, bệ hạ còn nhớ rõ, thần tạ bệ hạ không phạt." "Là trẫm quá thiên vị sao?" Dương Thuật không hiểu, cúi đầu nói: "Lời này của bệ hạ...? " "Trong các vị chúng khanh, chỉ có ngươi là cận thần của trẫm mà không phải triều thần, ngươi vì Vệ gia ta mà dốc sức, vừa là người trong cuộc nhưng cũng là người ngoài cuộc. Đều nói người ngoài cuộc thì sẽ đem xử lí hết, ta không muốn đi hỏi Triệu Từ, cũng không muốn hỏi Tiêu Hiển Phù, bọn họ đều quá mức dối trá." "Thần phúc bạc, gần tuổi giáp tử cũng không có người kế thừa, cũng thường xuyên hâm mộ các đồng liêu khác trong Y Quan viện hàm phục lộng tôn, hưởng sự vui vẻ của nhân gian, không gì khác hơn là tình hiếu thảo từ phụ tử. " "Nếu có thể, thì tốt rồi..." Thanh âm Hoàng đế càng lúc càng trầm thấp: "Ngươi lui xuống đi. " "Vâng, thần cáo lui."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]