Màu sắc duy nhất nổi bật giữa chướng khi bao trùm Âm giới chính là sắc đỏ hoa mai. Gốc mai mà Hàn Nguyệt đưa tới sinh trưởng rất tốt, dường như nó còn thích nghi với môi trường ở đây nhanh hơn nàng nghĩ. Chẳng mấy chốc đã vươn tán xòe cành, tầng tầng lớp lớp hoa mai nở rộ, nhuộm hồng cả một góc trời.
Hàn Nguyệt hạ tầm mắt, bóng dáng ba người kia lập tức rơi vào mắt nàng. Mặc dù không biết giữa bọn họ đang nói những gì, nhưng nàng cũng không thể làm phiền họ ngay lúc này. Hàn Nguyệt thở dài một tiếng, thu lại tầm mắt, xoay gót rời đi, trở về hội họp với đám người Thanh Long.
Bạch Hổ đón nàng ở cửa, ánh mắt chờ đợi câu trả lời của nàng, nhưng Hàn Nguyệt chỉ lắc đầu một cái. Thanh Long lại không có vẻ sốt ruột như Đại ca mình, còn có tâm trạng pha trà đợi Hàn Nguyệt. Vừa nhìn thấy nàng đã khẽ phẩy tay: “Nguyệt Nguyệt, mau đến đây thưởng thức tay nghề ta này.’’
Hàn Nguyệt cũng không thể làm gì hơn, tiến về phía Thanh Long, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đưa tay nâng cốc trà. Nhưng trà vừa nâng lên miệng lại hạ xuống ngay, buồn phiền buông tiếng thở dài. Thanh Long cũng hết cách với hai người này, đành phải đứng lên, kéo cả Bạch Hổ đang ngây người trước cửa lại.
“Hai người làm sao vậy? Ba người họ đã như vậy, đừng khiến ta phải lo lắng thêm chứ.’’ Bạch Hổ và Hàn Nguyệt cùng gật đầu, nhưng lại không kiềm được lòng mình. Thượng thần Uyển Chi đã nói, muốn cứu Tần Lục không phải không có cách.
Chẳng qua, để làm được việc ấy cần phải có hai người tham gia, một người sẽ làm vật dẫn san sẻ một nửa hạt “Đố kỵ’’ trong người Tần Lục. Người còn lại sẽ bằng lòng nối kết sinh mạng của mình với Tần Lục để bù đắp phần nguyên thần bị thiếu hụt do hạt “Đố kỵ’’ chiếm đoạt. Từ nay về sau ba người họ sẽ cộng sinh cộng tử, chỉ cần một người xảy ra chuyện, hai người kia cũng không thoát được.
Nhưng cũng không thể tìm đại một ai đó để thực hiện nghi thức trên được. Tốt nhất là có chung huyết thống, tâm linh tương thông, thì nguy cơ thất bại mới có thể được giảm xuống mức thấp nhất. Quanh đi quẩn lại cũng quay về nơi xuất phát ban đầu, còn ai thay thế được Lạc Nhi và Huyền Vũ.
Một người là con gái Chiến thần Mẫn Nguyên, một người lại là con trai của Thiên nữ Hàn Y. Còn Huyền Vũ vì thuận lợi tiến vào cổng luân hồi đã chia một nửa sinh mạng cho Tần Lục, khác nào nói nhường thịt cho máu. Muốn huyết thống có huyết thống, muốn tâm linh tương thông có tâm linh tương thông. Dường như ông trời đang trêu đùa ba người bọn họ, tưởng rằng đã đến lúc phải tách ra, thì lại càng gắn chặt vào nhau hơn.
Việc này cứu hay không cứu tùy thuộc vào quyết định của Lạc Nhi và Huyền Vũ, không đến lượt ba người bọn họ can dự vào. Nhưng việc này có liên quan trực tiếp đến tính mạng của Huyền Vũ và Lạc Nhi, họ không muốn nhúng tay vào cũng không được.
“Thượng Thần Uyển Chi cũng đã nói rồi, số mệnh của bọn họ chính là Thần kiếp. Nếu vượt qua thọ ngang trời đất, nếu thất bại liền hóa thành tro. Không thể thay đổi cũng không thể can thiệp. Từ cổ chí kim đã có ai thành công nghịch lại thiên ý đâu? Ngay cả Thượng thần Uyển Chi còn phải chịu cảnh hồn phi phách tán mấy trăm vạn năm vì để Lạc Nhi chào đời. Chúng ta có là gì kia chứ? Hai người tỉnh táo lại cho ta xem!’’
Thanh Long không thể chịu nổi nữa, người tỉnh táo nhất bây giờ, có lẽ chỉ còn lại hắn. Nếu hai người này đánh liều muốn sửa đổi Thần kiếp, thì có lẽ không chỉ ba người Lạc Nhi chịu nguy hiểm. Mà cả Tứ Phương thần và Đế Cơ của Thiên giới sẽ đồng loạt nắm tay nhau mà biến mất.
Nếu chuyện đó xảy ra, thì hắn không dám nghĩ đến hậu quả sau này. Tứ Phương Thần chính là trụ cột bốn phương của trời đất, chia nhau cai quản bốn phương tám hướng là thần thú không thể thay thế. Ngay cả khi Uyển Chi đã chết, nếu không phải có Lạc Nhi ra đời thế chố, thì có lẽ trời đất đã sụp đổ vì thiếu mất cột Chu Tước rồi.
Hàn Nguyệt càng không thể so với trước đây, bây giờ nàng đã là Đế cơ cai quản Thiên giới. Chỉ cần nàng xảy ra chuyện, lập tức tứ hải bát hoang, tam giới ngũ thổ đều không thể bình yên. Hắn không thể liều mạng cũng không thể để mọi thứ tuột dốc không kiểm soát được.
“Ta thấy Thanh Long nói rất đúng, các đệ ngoan ngoãn ở đây đợi đi. Ta đã báo tin cho sư phụ rồi, người sẽ nhanh chóng đến đây thôi. Có lẽ đến lúc đó sẽ còn cách khác, đừng quá lo lắng.’’ Doãn Minh vung tay áo bước vào phòng, vừa đi qua ngưỡng cửa đã nghe thấy lời nói của Tần Lục, gật đầu tiếp lời.
Bạch Hổ và Hàn Nguyệt không hẹn mà gặp cùng nhìn nhau, rồi cụp mắt xoay đầu rầu rĩ. Ngọc Cầm nhẹ nhàng đến bên cạnh Bạch Hổ, vỗ nhẹ lên đầu hắn: “Thượng tiên hãy yên tâm, Ngọc Cầm rất có lòng tin vào chủ nhân của mình.’’ Nhận được sự an ủi cần thiết, Bạch Hổ ậm ừ vài tiếng rồi vùi đầu vào lòng Ngọc Cầm, để mặc cho nàng vỗ về mình.
Nhìn thấy cảnh tượng không thể nhìn thấy này, ba người Doãn Minh tự động mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, chân đứng thẳng. Thật không ngờ, người đứng đầu Tứ Phương Thần, Thượng Tiên Bạch Hổ cũng có lúc biết làm nũng, trời đất đảo lộn rồi! *** Dưới gốc mai rực rỡ, Lạc Nhi cẩn thận hâm nóng rượu Hằng Nga ủ, nhẹ nhàng rót đầy ba chén, lại chia bánh hoa mai ra dĩa nhỏ đặt trước mặt hai người kia. Bọn họ nâng ly rượu, cụng vào nhau, hương rượu cay nồng chảy vào huyết quản, ấm áp như tiết trời tháng ba. Cánh mai xoay nhẹ, rơi vào ly rượu của Tần Lục, khi hắn nhấp môi lại chạm phải cánh hoa, trong vị nồng còn có vị ngọt.
Huyền Vũ ngẩng đầu ngắm tán mai, buông lời cảm thán: ‘‘Còn nhớ lúc trước muội dùng rượu Hằng Nga tặng, làm bánh hoa mai, múa một điệu vũ, làm lễ tiễn biệt bọn ta. Hôm nay vẫn rượu ấy, bánh này, nhưng lại là tiệc sum họp. Đúng là không ngờ !’’
Lạc Nhi cười nhẹ, nói là tiệc sum họp, mà chỉ có ba người bọn họ, còn đám Doãn Minh lại trốn biệt không ra. Âu cũng là vì bọn họ muốn chừa cho ba người một khoảng không gian riêng tư. Nàng đưa mắt nhìn sang Tần Lục: ‘‘Huyền Vũ nói đúng, là tiệc sum họp, không phải chia ly. Tần Y, đừng để ly rượu của muội trở thành rượu tiễn huynh.’’
Nói xong, nàng rũ mắt xuống, nhìn trân trân vào ly rượu trên tay mình. Nếu không nhanh chóng thực hiện việc kết nối, sẽ không còn cách nào ngăn chặn hạt ‘Đố kỵ’ sinh trưởng. Đến lúc đó, dù có là mẫu thân của nàng cũng không thể cứu được Tần Lục.
Dĩ nhiên, Tần Lục hiểu nàng muốn nói gì, đưa mắt nhìn lướt qua hai người họ, nụ cười trên môi không hề tắt: ‘‘Muội muốn ta dùng mạng sống của hai người để đổi lấy sinh mạng của ta sao? Lạc Nhi, ta là kẻ đã chết một lần, chuyện sống chết từ lâu đã không còn khiến ta bận tâm. Nhưng muội và Huyền Vũ thì khác, hai người không thể xảy ra chuyện gì được. Ta còn chưa kịp nhìn thấy hai người được hạnh phúc, sao có thể hai người mạo hiểm vì ta.’’
Huyền Vũ thôi ngắm hoa mai, nhìn về phía Tần Lục, Lạc Nhi cũng đã buông ly rượu trong tay, nếu lúc này không nói ra nàng sợ sẽ chẳng còn cơ hội nào để thuyết phục Tần Y nữa. ‘‘Nếu đệ muốn thấy bọn ta hạnh phúc, thì ít nhất đệ phải sống đến ngày nhìn Lạc Nhi mặc giá y xuất giá. Đừng quên, mạng sống của chúng ta bây giờ, đều do Lạc Nhi dùng mạng của muội ấy đổi về. Kiếp trước, kiếp này, cả hai chúng ta đều nợ muội ấy.’’
Lạc Nhi phụ họa gật đầu: ‘‘Vì thế, huynh nhất định phải thực hiện việc nối kết, nếu không muội sẽ không tha thứ cho huynh vì đã lãng phí sinh mạng mà muội đã vất vả cứu về đó.’’ Tần Lục bật cười trước điệu bộ của hai người, ánh mắt ảm đảm dần có chút màu sắc, khẽ gật đầu với bọn họ, tay nâng ly rượu ngang môi: ‘‘Nếu hai người đã nói thế, đệ sẽ chấp nhận việc nối kết, với một điều kiện.’’
Lạc Nhi vui mừng đáp: ‘‘Chỉ cần huynh đồng ý việc gì bọn muội cũng sẽ làm cho huynh.’’ Huyền Vũ nhìn biểu hiện của Tần Lục, yên lặng không lên tiếng, hắn có dự cảm điều Tần Lục sắp nói không phải là điều khiến Tần Lục dễ chịu.
Tần Lục uống hết ly rượu: ‘‘Ta muốn nhìn thấy hai người thành thân.’’ Qủa nhiên là như vậy, Huyền Vũ thở dài một tiếng, Tần Lục đã hoàn toàn buông tay Lạc Nhi rồi. Mối quan hệ kỳ cục giữa hai người hiện tại, Tần Lục lại là người phá vỡ cục diện này.
Lạc Nhi sửng người, nàng không ngờ Tần Lục lại yêu cầu điều đó, nhưng…Nhưng…Lạc Nhi đứng phắt dậy, lướt qua hai người bọn họ, chạy nhanh về trước, chỉ ném lại một câu: ‘‘Muội…Muội chợt nhớ ra, mẫu thân cho gọi muội, muội đi trước đây.’’
Tần Lục nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia, nở nụ cười tự giễu. Huyền Vũ tự rót cho mình một ly rượu: ‘‘Ép nàng ấy như thế, không phải là cách hay.’’ Tần Lục cũng rót một chén đầy, chạm cốc với Huyền Vũ: ‘‘Như vậy mới giống tác phong của đệ, không để ai có đường lui.’’
Huyền Vũ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần Lục: ‘‘Không thoải mái vì sao lại buông tay, cứ cạnh tranh công bằng không phải hay hơn sao? Chúng ta có cả đời để làm việc đó, sao lại vội vàng như thế?’’
Tần Lục cười nhẹ, lại nốc sạch ly rượu, thở ra một hơi đầy thoải mái, đặt mạnh ly rượu xuống bàn trúc: ‘‘Nhược điểm của Lạc Nhi là luôn lưỡng lự, đến thời khắc quan trọng nàng lui chùn bước, vì suy nghĩ thiệt hơn quá nhiều, sẽ khiến bản thân mất đi cơ hội tốt. Vả lại, ngay từ đầu, giữa hai chúng ta đã không có sự cạnh tranh rồi. Là một mình đệ tự mình u mê, đơn phương cướp đoạt Lạc Nhi mà thôi.
Huynh có biết không? Khi Lạc Nhi bị đệ khống chế, người duy nhất còn sót lại trong tâm trí của nàng đáng lý ra chỉ nên có mình đệ. Nhưng không, trong mỗi giấc mơ của nàng, huynh đều xuất hiện, là tình cảm sâu đậm đến mức nào mới khiến nàng ấy vẫn luôn nhớ đến huynh ?
Là đệ đã khiến Lạc Nhi ngộ nhận về tình cảm của bản thân mình. Tiểu cô nương ngây thơ mang ba phách trước kia cũng như vậy, lừa gạt nàng là đệ đã sai. Nên để nàng hiểu ra tình cảm của bản thân mình rồi, giữa đệ và nàng, chỉ có tình thân, không có tình yêu thật sự.
Trong tình yêu, kẻ không được yêu mới là người thứ ba, chính đệ là kẻ thứ ba đáng trách đó. Vì thế hãy để đệ đánh thức nàng, để nàng nhận ra rằng mình thật sự yêu ai.’’
Giọng điệu thoải mái có chút men say, nhịp tim của Huyền Vũ và Tần Lục đều đập rất nhanh, nhưng không phải vì cảm xúc trong họ đang hỗn loạn. Mà là vì trái tim của nàng đang rộn ràng, nàng đang nghĩ điều gì vậy ? Mà khiến con tim không thể kiềm được run rẩy, Lạc Nhi ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]