Chương trước
Chương sau
Có Minh Thủy cùng Trung úy Miêu giúp đỡ, Tần Vi Nhiên thoái mái hơn rất nhiều, việc nặng việc nhẹ đều là bọn họ làm, khiến cô không còn để tâm nhiều lắm.

Không đến một ngày, nhà mới của Tần Vi Nhiên đã hoàn thành, đồ dùng trong nhà một màu trầm ổn, có một cái ghế dựa màu trắng, một quầy bar đặt ở bên kia. Nơi đó đã bị hai người thiết kế thành quầy bar nhỏ, Minh Thủy còn làm ra một chút rượu, khiến Tần Vi Nhiên không khỏi ngượng ngùng.

Buổi tối, Tần Vi Nhiên đãi bọn họ ăn cơm. Trên bàn ăn, Trung úy Miêu có vẻ cao hứng hơn mọi ngày, không hiểu sao hôm nay anh ta nói nhiều hơn mọi ngày. Minh Thủy cùng Tần Vi Nhiên đều không nói nhiều lắm, hai người lẳng lặng nghe, chốc chốc lại phát biểu ý kiến.

Trung úy Miêu uống rượu vào, nói chuyện cũng có chút lớn mật, đối với Tần Vi Nhiên nhíu mày nói: “Thiếu tá Tần, bạn trai của cô cũng thật quá đáng, cô chuyển nhà hắn cũng không đến, cho dù hắn là đại ân nhân, chẳng lẽ ngay cả một cái điện thoại cũng không có?”

Tần Vi Nhiên có chút xấu hổ. Từ ngày hôm đó, Phó Vân không gọi điện thoại cho cô, nhưng là, hai người chẳng còn quan hệ gì nữa, cũng chẳng cần gọi điện thoại. Tần Vi Nhiên cũng không muốn nói cho Trung úy Miêu biết cô và Phó Vân đã chia tay, cô biết, một khi Trung úy Miêu đã biết, nhất định một lần nữa dấy lên hy vọng mà theo đuổi cô, cô không thích phiền toái!

“Hai ngày nay anh ta có việc, đến tối mới có thể điện báo tôi.”

“Hôm nay hắn không thể không gọi cho cô được, chẳng lẽ hắn không biết chuyện cô chuyển nhà?”

Tần Vi Nhiên gật đầu: “Tôi thực sự không nói cho anh ta biết, anh ta bận quá, tôi không muốn làm anh ta phân tâm.”

Trung úy Miêu có chút hâm mộ nói: “Thiếu tá Tần, cô thực sự quá tốt, hắn có người bạn gái như cô, thật là rất may mắn. Tôi cảm thấy như may mắn trên toàn thế giới đều cho hắn rồi! Thân thế tốt, quyền lực to lớn, có một cô gái hoàn mỹ, đều là của hắn! Còn tôi? Cái gì cũng không có!”

Tần Vi Nhiên không đáp lời, Minh Thủy cười cười nói: “Trung úy Miêu, anh say rồi.”

“Đúng vậy, là tôi say, cho nên các người không cần để tâm tới tôi, không cần để tâm tới tôi!”

Trung úy Miêu uống rất say, đến cuối cùng, trong miệng vô thức kêu tên Tần Vi Nhiên. Minh Thủy cùng Tần Vi Nhiên đều là vẻ mặt bình tĩnh. Sau khi rời khỏi đây, Minh Thủy nói: “Cô trở về đi, tôi đưa anh ta về là được rồi.”

Tần Vi Nhiên gật đầu: “Vậy anh đi đường cẩn thận, lái xe chậm một chút.”

“Ừ, yên tâm, tôi không có uống nhiều.”

Tần Vi Nhiên gật đầu, tạm biệt Minh Thủy, rồi trở về nhà mới. Ở nhà mới một buổi tối, Tần Vi Nhiên mất ngủ, ngày hôm sau nhìn vào gương thấy rõ ràng quầng thâm mắt. Tần Vi Nhiên đành phải trang điểm rồi mới đi làm.

Lần đầu tiên Tần Vi Nhiên hóa trang, làm cho mọi người một phen bất ngờ. Tần Vi Nhiên vốn cực kì xinh đẹp, nay trang điểm lên, làm bao nhiêu ưu điểm đều hiện lên. Tần Vi Nhiên cảm thấy, ánh mắt mọi người nhìn cô không giống với mọi ngày.

Đi vào sân huấn luyện, Trung úy Miêu đang đứng ở đó, lập tức gãi gãi đầu, nói với Tần Vi Nhiên: “Thiếu tá Tần, ngại quá, đêm qua thất lễ rồi!”

“Không sao, tôi không để ở trong lòng.”

Minh Thủy nhìn Tần Vi Nhiên, trong đôi mắt có thưởng thức, lại có chút đau xót, cuối cùng khôi phục bình tĩnh, cảm xúc này hiện lên rất nhanh nên không có người phát hiện Minh Thủy bất thường.

Minh Thủy cười nói: “Hôm nay cô rất đẹp!”

“Cảm ơn.”

Hai người bình thường không nói chuyện nhiều lắm, nên cũng trở lại như mọi ngày.

Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Phong Vân.

Ai nấy đều thấy được tâm tình tổng giám đốc dạo này không tốt lắm, động chút chuyện liền phát giận không nói, còn cái này không hài lòng cái kia không hài lòng. Trên dưới tập đoàn Phong Vân đều như đang ở trong nước sôi lửa bỏng, chờ đợi tâm trạng tổng giám đốc chuyển tốt lên.

Bốn người Triều Lạc nhìn Phó Vân đem một phần tài liệu để ở một bên, vừa nhìn là biết hắn không hài lòng, nhất thời vì những người đó cầu nguyện. Ai làm cho Vân thiếu của bọn họ hai ngày nay thất tình, nội tiết mất cân đối, tâm trạng không tốt cũng là sự tình bên trong, chính cái gọi là người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cầm tiền của người ta, làm nơi trút giận của người ta. Lời này tuy có chút vô nhân đạo, nhưng Vân thiếu ngay cả người đều không tính, nhân đạo cái gì, đều là mây bay.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, Phó Vân theo bản năng nhíu mày, Triều Lạc lên tiếng trả lời: “Tiến vào.”

Bí thư cầm một phong thiệp mời run rẩy tiến vào, nói: “Tổng giám đốc, tập đoàn Trần thị đưa tới thiệp mời, nói hôm nay là ngày cháu gái của Trần tổng sinh nhật hai mươi tuổi…”

“Không đi!”

Phó Vân không đợi bí thư nói xong, liền lạnh giọng nói một tiếng, bí thư tựa hồ đã đoán được kết quả, thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời muốn đi ra ngoài, lại bị Phó Vân gọi vào: “Đợi đã, đem thiệp mời lại đây!”

Bí thư sửng sốt một chút, đây là có ý muốn tham dự sao? Phó Vân đưa qua một ánh mắt sắc lạnh, bí thư toàn thân run lên, lập tức cung kính mang thiệp mời đến.

Phó Vân cầm lấy thiệp mời, lạnh giọng nói: “Cô có thể ra ngoài.”

Bí thư nghe vậy, ngay lập tức xông ra ngoài, một giây cũng không dám nán lại, Thường Tiếu nhìn bí thư nhỏ khêu gợi như con thỏ chạy thoát ra ngoài, nhất thời lắc đầu thở dài: “Vân thiếu, cậu nhìn xem, thân làm tổng giám đốc, bí thư quyến rũ mỹ nữ thông đồng, chẳng lẽ cậu không cảm thấy chính mình làm người rất thất bại sao?”

Phó Vân mở ra thiệp mời, thản nhiên nói: “Tôi làm người có thật bại hay không tôi biết rõ nhất, cậu mà còn nói gì thêm nữa thì tôi khẳng định sẽ làm cho cậu thất bại.”

Thường Tiếu mếu máo, không dám nói nữa.

Phó Vân nhìn thiệp mời, nhíu mày nói: “Trần Phi Hoàng? Nếu tôi nhớ không lầm, người này với Tần Ngạo Thiên có giao tình.”

“Phốc…”

Phía sau bốn người đều không nhịn được bật cười, có giao tình, từ này hình dung, thật sự quá… thỏa đáng!

Triều Lạc gật đầu: “Thật là như vậy, hệ thống tình báo của chúng ta điều tra được, Tần Ngạo Thiên cùng Trần Phi Hoàng hợp tác đã rất nhiều năm, bất quá lần này hình như có gì khác thường.”

“Ân, Trần Phi Hoàng tạm thời còn không thể tách khỏi Tần Ngạo Thiên, yến hội có khả năng là vì Tần Ngạo Thiên mà tổ chức, muốn thắt chặt mối quan hệ giữa hai người.”

Ninh Toa nhíu mày: “Như thế nào?”

Thường Tiếu nhìn Ninh Toa nhíu mày một cái: “Ngốc à, xã hội thượng lưu thích nhất trò đám hỏi này nọ, thật nhàm chán!”

“Không phải hắn có cháu gái sao? Tần Ngạo Thiên chính là có hai đứa cháu gái.”

Phó Vân cười lạnh một tiếng: “Đừng quên, Trần gia còn một trưởng tôn, năm nay 25 tuổi, chưa có hôn sự.”

Ninh Toa sửng sốt: “Vân thiếu, nói như vậy, thiếu tá đại nhân của chúng ta không phải gặp nạn sao?”

“Sao lại thế được, Tần gia không phải còn một Nhị tiểu thư sao? Hơn nữa, ngày đó dạ tiệc tại Tần gia, không ít người nhìn thấy Vân thiếu chúng ta cùng thiếu tá đại nhân có giao tình.”

“Ngươi đồ ngốc, Tần Ngạo Thiên đương nhiên không nghĩ thiếu tá đại nhân nhà chúng ta cùng Vân thiếu hẹn hò, cho nên khẳng định thừa dịp cơ hội này, làm cho thiếu tá đại nhân gả cho Trần gia, đến lúc đó tùy tiện nói một tiếng là có hôn sự từ nhỏ, không phải mọi người đều ngăn chậm sao?”

Thường Tiếu gật đầu: “Cô nói như vậy cũng có đạo lý, đám người Tần gia kia, chuyện gì không làm được.”

Phó Vân đem thiệp mời gấp lại, thản nhiên nói: “Nữ nhân của ta, ai dám tơ tưởng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.