Tần Vi Nhiên lái xe, nhớ tới một nhà Hồ Khải Diệp gặp lại, không khỏi thở dài một hơi. Hồ Khải Diệp căn bản không biết đối phương là ai, cho nên chuyện này là một vụ ắn không manh mối. Cho dù cô muốn vid sự bất công của hắn, muốn giúp hắn báo thù, cũng không biết tìm ai báo thù. Tần Vi Nhiên cau mày, nếu như muốn báo thù, xem ra phải để Hồ Khải Diệp mạo hiểm.
Trở về Tần gia, khóe miệng Tần Vi Nhiên nâng lên nụ cười lạnh lùng. Mặc kề là đối phương muốn đối phó Trần gia hay Tần gia, nhược điểm của Tần gia rơi vào tay người khác là sự thực. Chuyện này đối với cô mà nói dường như là một tin tức tốt.
Trầm Linh còn ở dưới lầu pha cà phê, nhìn thấy Tần Vi Nhiên trở về, cau mày nói: “Muộn như vậy mới trở về, hôm nay lại có nhiệm vụ sao?”
Tần Vi Nhiên không trả lời: “Muộn vậy rồi, pha cà phê cho ai?”
“Đương nhiên là cha của con. Dì không giống như mẹ con, trước giờ đều không pha cho cha con được một ly trà, cũng không biết cô ta nghĩ gì.”
Con ngươi Tần Vi Nhiên nheo lại nguy hiểm, lạnh giọng nói: “Ai cũng có tư cách nói mẹ tôi, chỉ có bà là không có tư cách. Nếu không muốn chết thì giữ chặt cái miệng của mình.”
Trầm Linh bị Tần Vi Nhiên dọa hết hồn, miệng giật giật, ngây ngốc không nói nên lời, đợi Tần Vi Nhiên xoay người lên lầu mới phục hồi tinh thần, nhất thời khóc rống chạy lên lầu: “Lang Phi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-thieu-tuong-thien-tai/2046706/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.