"Vù vù. "
Tiếng rạp bị gió thổi mạnh.
Thường Thời Quy nhìn Ninh Tây, không biết nên nói cái gì.
Trong ký ức của hắn, Ninh Tây lúc học cao trung cười ngây thơ, còn nhớ cô ngày thành lập trường tiến lên bục nhận sinh giấy khen bộ dáng vừa thẹn thùng lại vừa tự hào. Đương nhiên, còn nhớ sâu nhất chính là lúc hắn ở bệnh viện, nụ cười của cô vô cùng sáng lạn.
"Cô bé này mới vừa nhập viện, lớn lên rất đẹp mắt, đáng tiếc bị bệnh dùng thuốc, béo thành cái dạng này, "
Một y tá chăm sóc cho hắn vẻ mặt tiếc nuối.
"Thật sự là đáng tiếc."
Hắn không hiểu y tá vì cái gì nói như vậy, bởi vì theo ý hắn,cô bé này khi vui tươi hớn hở thì cười rộ lên bộ dáng rất đẹp mắt, còn đáng tiếc chỗ nào?
Gần như mỗi ngày hắn ở bên cửa sổ phòng bệnh nhìn cô ở phía dưới hoa viên tản bộ, hoặc là cùng cha mẹ làm nũng, nhìn đáng yêu cực kỳ, sau đó tâm tình hắn cũng khá hơn một chút.
Về sau hắn thường thường trở về cao trung hỏi thăm tin tức của cô,chủ nhiệm miệng lúc nào cũng đầy tán thưởng, nói cô tôn trọng lão sư, thông minh, đầu óc nhanh, thành tích tốt, thậm chí còn đại diện trường học đi thi.
Hắn luôn nghĩ một cô bé lúc nào cũng tươi cười sáng lạn cuộc sống sẽ trôi qua rất tốt, lão sư thích, cha mẹ yêu thương, thành tích lại tốt. Nhưng hắn lại không nghĩ tới những người khác ác ý với cô.
Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-tro-ve/1932340/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.