Người đi đường 1: Xem hết những thứ này, tôi muốn nói với Ninh Tây một câu thực xin lỗi, cô làm được rất nhiều việc mà người khác làm không được, tôi lại chỉ ở trên mạng hò hét đòi làm sứ giả của chính nghĩa chỉ trích cô, bây gờ cảm thấy vô cùng mặc cảm.
Rất nhiều người đã từng nói xấu Ninh Tây, bắt đầu đứng ra hướng Ninh Tây xin lỗi, có người xóa hết các bài viết nói xấu Ninh tây trên blog, có người đăng bài viết trên blog xin lỗi, có người đến blog của Ninh Tây, viết một cái bình luận dài xin lỗi chan thành.
Có người đua nhau xin lỗi, tự nhiên cũng có người cảm thấy đây đều là do Ninh Tây cố ý tìm người sắp xếp.
Tôn Tú Mỹ biết mấy chuyện của Ninh tây trên mạng là một ngày sau, nếu như không phải là cô nhàm chán, đi lên blog xem lung tung, thì cũng không biết trong lớp người đem hình Ninh Tây trước kia đăng lên trên mạng, còn cố ý bôi đen Ninh Tây.
Việc năm đó, cô không trực tiếp tham gia, nhưng biết mà không báo, đã khiến cô áy náy suốt mấy năm nay, vậy nên đã rất lâu không cùng bạn học học cao trung liên lạc, nhưng khi nhìn những bạn học nói về Ninh Tây như thế trên blog,cô không thể nhịn được nữa, rời khỏi nhóm bạn học cao trung, nằm ở trên giường lật tới lật lui, lăn qua lăn lại cả đêm cũng không ngủ được.
Buổi sáng sáu giờ hơn, Tôn Tú Mỹ đi đến ngồi trước bàn máy vi tính, mở máy tính ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-tro-ve/1932273/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.