Ninh Tây cũng không thèm để ý Tưởng Thành có suy nghĩ gì, đối với cô mà nói, cô khôgn thích cũng không chán ghét, càng không có thù hằn gì, nên kkhôgn cần để tâm nhiều.
Ninh Tây nâng mí mắt nói
"Ăn cơm đi, chuyện trước kia lkhông nhắc lại nữa."
"Cảm ơn chị đại nhân đại lượng, "
Tưởng Thành giơ ly rượu lên, uống cạn một hơi,
"Em không nghĩ chị Ninh Tây lại biết tuổi thật của em đấy"
Ninh Tây nhìn hắn cười nói:
"Mấy diễn viên như chúng tôi, phải tìm hiểu một số nhân vật trong thành phố này để biết mà kiêng kị một số chuyện, nếu không đắc tội với người ta, cũng không dễ sống, đừng nói là tuổi thật của cầu, một số hứng thú của mấy người, tôi cũng phải tìm hiểu cho kĩ. "
Tưởng Thành ngẩn người, một hồi lâu mới nói.
"Các chị làm diễn viên... Cũng không dễ dàng."
Ninh Tây cong lên khóe miệng, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve ly rượu, một lát sau mới bình tĩnh nối,:
"Muốn làm tốt việc gì, cũng đều không dễ dàng".
"Đúng đúng."
Tưởng Thành cười ha hả gật đầu.
Thường Thời Quy nhìn hắn, không nói gì.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tưởng Thành lại nói chuyện ít câu với Thường Thời Quy, rồi mới chào tạm biệt rời đi.
Ninh Tây lật tạp chí thời thượng trong tay, ngẩng đầu nhìn Thường Thời Quy đang ngồi ở bàn làm việc:
"Chiều nay anh không đi công ty sao?"
"Anh tin tưởng các quản lý của công ty, "
Thường Thời Quy dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-tro-ve/1932213/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.