Thường Thời Quy sắc mặt âm trầm buông Tưởng Viễn Bằng ra, không nói một lời. Tưởng Viễn Bằng cho rằng đối phương đã buông tha cho mình, bỗng đau nhói ở bụng, cả người bị đạp xuống đất.
"Chuyện gì xảy ra?"
Hai nhân viên canh giữ ngoài cửa nghe tiếng ồn, nhìn nhau, sau đó đổ dự đẩy cửa phòng ra.
Cánh cửa vừa mở, hai người bọn họ liền giật mình. Từ trước đến nay người ưu nhã như Thường tiên sinh, lại đè Tưởng tiên sinh xuống đất đánh không ngừng tay, xảy ra chuyện gì? Hai người ngu ngơ thật lâu, mới tỉnh lại bước tới tách Thường Thời Quy ra.
Nhưng bọn họ vừa tới gần, Thường Thời Quy đã buông lỏng Tưởng Viễn Bằng ra, anh ta kéo kéo cổ áo, nhìn người nằm trên mặt đất, cuộn tròn mình như con tôm, cầm lấy áo khoác trên ghế áo khoác, cầm lấy túi hồ sơ ném vào mặt Tưởng Viễn Bằng, đầu cũng không quay rời khỏi đó.
Chờ Thường Thời Quy rời đi, hai nhân viên phục vụ mới dám đem Tưởng Viễn Bằng từ trên mặt đất đỡ dậy, trong đó có một nhân viên phục vụ muốn gọi xe cứu thương, nhưng lại bị Tưởng Viễn Bằng mắng một trận:
"Ai bảo các người tiến vào, cút ra ngoài!"
Hai nhân viên phục vụ bị mắng, nén giận đi ra khỏi phòng riêng, đóng cửa lại sau, thấp giọng mắng nhỏ.
"Có bản lĩnh đi tìm Thường tiên sinh mà mắng, lại trút giận lên chúng ta, thế là cái quái gì, hừ!"
Tưởng Viễn Bằng ngồi trên ghế, sắc mặt nhăn nhó xé văn kiện trong tay, bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-tro-ve/1932156/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.