Chương trước
Chương sau
"Tiểu hỗn đãn, mày chạy đi đâu?"

Còn không đợi Miêu Nguyệt mở miệng hỏi tiểu hỗn đãn kia là ai?

Một người đàn ông trung niên ăn mặc luộm thuộm chạy tới, la hét chửi bới, vươn tay tóm lấy tiểu tử đang ôm chân cô.

"Ah! Đừng bắt Mộ Mộ, kẻ xấu, tránh ra, tránh ra! "

Người đàn ông trung niên vừa xuất hiện, tiểu tử kia lập tức sợ hãi kêu trốn phía sau Miêu Nguyệt.

"Ông chú, chú làm gì vậy?" Miêu Nguyệt thấy thế theo phản xạ bắt lấy cổ tay người đàn ông trung niên, đồng thời một tay đẩy tiểu tử ôm chặt chân cô ra phía sau, thần sắc cảnh giác nhìn người đàn ông hung ác trước mắt.



Người đàn ông trung niên lập tức hất tay Miêu Nguyệt ra, hung tợn nói: "Cút một bên, bớt xen vào việc của người khác "

Nói xong lại đi bắt tiểu tử trốn sau lưng cô.

Mặc dù Miêu Nguyệt còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng trực giác nói cho cô biết không thể để cho người đàn ông trước mắt này mang đứa nhỏ đi, vì thế lần nữa ngăn cản hắn, trầm giọng nói: "Chú à, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động thủ."

"Mau cút đi cho lão tử, đừng cản đường!" Người đàn trung niên ác khí nói, đưa tay đẩy Miêu Nguyệt, hắn phát hiện đã thu hút không ít người chú ý, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

Miêu Nguyệt nhanh nhẹn tránh tay người đàn ông trung niên, che chở Tiểu Khả Ái trốn sau lưng cô bị dọa oa khóc lớn, lui về phía sau hai bước kéo dài khoảng cách với người đàn ông trung niên, sau đó khuyên nhủ: "Chú à, chú đừng hung dữ như vậy! Có cái gì thì nói, tôi thấy chú làm em trai này sợ đến phát khóc!"

Người bị động tĩnh bên này dẫn tới vây xem nghe được lời của Miêu Nguyệt, lại nhìn đứa bé trốn sau lưng cô oa oa khóc lớn, nhao nhao mở miệng giúp đỡ.

"Cô gái nhỏ nói rất đúng, đại ca, trẻ con khó tránh khỏi nghịch ngợm, làm sai thì dạy dỗ nó là được, đừng động thủ a!"

"Đúng vậy chú à, chú xem đứa nhỏ bị dọa khóc như vậy, có chuyện gì ngồi xuống nói cho tốt nha!"



"Đúng vậy, trẻ lớn như vậy đã có thể nghe hiểu lời rồi, đại ca anh phải nói chuyện thật tốt với nó, không thể sử dụng bạo lực giải quyết a."

Nghe quần chúng vây xem bảy miệng tám lưỡi nói, sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi lại thay đổi, cuối cùng hung tợn mắng: "Lão tử dạy dỗ con của mình, liên quan gì đến các người?? Bớt xen vào việc của người khác đi."

Nói xong lại xông lên muốn cướp người.

Miêu Nguyệt thừa dịp vừa mới nói chuyện đã ôm Tiểu Khả Ái lên, lúc này thấy người đàn ông trung niên kia lại xông lên cướp người, lập tức ôm thằng bé né tránh, sau đó hỏi Tiểu Khả Ái trong ngực, "Tiểu Khả Ái đừng sợ, nói cho chị biết, em có quen biết chú này không?"

Sau khi cậu bé nghe thấy câu hỏi của Miêu Nguyệt, cái đầu nhỏ lập tức lắc qua lắc lại liên túc, khóc lóc nói: "Mộ Mộ không biết chú ấy, chú ấy là kẻ xấu, chú ấy muốn bán Mộ Mộ, chị ơi, chị đừng để chú ấy mang Mộ Mộ đi "

Nói xong cánh tay nhỏ bé ôm chặt cổ Miêu Nguyệt, sợ cô giao mình cho người xấu.

Người đàn ông trung niên vừa nghe nhất thời nóng nảy, có chút chột dạ liếc mắt nhìn chung quanh một cái, giận dữ quát: "Tiểu hỗn đản, nói bậy cái gì vậy? Con không muốn món đồ chơi đó sao? Con mau đến đây, ba sẽ đưa con đi mua. "

Nói xong lần nữa lấn người, muốn cướp người từ trong ngực Miêu Nguyệt.

Miêu Nguyệt cũng bất chấp kéo cánh tay Tiểu Khả Ái siết chặt cánh tay cô, ôm người lui về phía sau hai bước, lần nữa tránh tay người đàn ông trung niên rồi nói: "Chú ơi, Tiểu Khả Ái nói thằng bé không biết chú, chú có chứng cứ gì chứng minh nó là con nhà chú không? Nếu có, tôi sẽ đưa thằng bé cho chú ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát!"

"Đừng mà, đừng đem Mộ Mộ cho kẻ xấu, ô ô ô! Chị không nên đem Mộ Mộ cho kẻ xấu. "

Miêu Nguyệt vừa dứt lời, cậu bé trong lòng cô liền hoảng sợ khóc lên.

Miêu Nguyệt thấy thế vội vàng vỗ lưng thằng bé an ủi, "Không sợ không sợ a! Chị sẽ không đưa em cho kẻ xấu đâu."

Trấn an tiểu tử trong ngực, lập tức nhìn về phía người đàn ông trung niên, cô vừa mới phát hiện, thái độ của người này tuy rằng rất ngang ngược, nhưng ánh mắt vẫn phiêu hốt bất định, rõ ràng là đang phô trương thanh thế.

Hơn nữa tiểu tử kia đối với người này phản ứng mãnh liệt như vậy, thân thể nhỏ bé cũng bởi vì sợ hãi mà một mực run rẩy, nếu như hắn thật sự là người nhà của đứa nhỏ này, thằng bé tuyệt đối sẽ không có loại phản ứng này, bởi vậy cô càng có lý do hoài nghi người này có thể là bọn buôn người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.