Lâm Tự Ngôn lại phân phó trợ lý chạy đến nhà Nghiêm Lạc An, điều chỉnh cảm xúc lại một chút mới nói: “Cậu ở sảnh khách sạn thì đã tỉnh đúng không?”
Người bị hỏi có chút chột dạ chớp chớp mắt, sau đó mới thừa nhận nói: “Ừm.”
“Lời Ôn Oanh nói cậu cũng nghe rồi?”
“…… Ừm.” Anh gật đầu “Không nghĩ tới mị lực của ông đây lớn như vậy.”
Lâm Tự Ngôn sắp bị độ tự luyến này thuyết phục: “Cậu tính toán làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Nghiêm Lạc An hơi lóe, nhấp nhấp môi: “Làm bộ không biết đi, về sau lúc cần thiết thì tận lực tránh, cô ấy nếu không nói rõ, tôi cũng không thể ra mặt cự tuyệt.”
Lâm Tự Ngôn gật gật đầu, nghĩ thầm đây cũng là biện pháp tốt nhất, bọn họ làm nghệ sĩ không có không gian cá nhân, các phương diện đều phải khống chế tốt mới được.
“Ừm, cậu cất chứa bộ ngọc hòa điền kia nếu không thì đưa cho tôi đi?”
Nhìn Lâm Tự Ngôn không chút để ý xảo trá, Nghiêm Lạc An cắn răng giãy giụa nói: “Cậu không tàn nhẫn đến mức như vậy chứ, cậu bắt tui xả túi tiền mới chịu chứ gì?”
“Yêu thầm nhân gia như vậy nhiều năm, ngươi cũng không nghĩ bị người ta biết chính mình trêu chọc một cái vãn bối đi?” Lâm bài tựa ưu nhã dùng ngón tay gõ thùng xe nội bái phóng nước hoa bình, “Ngươi hẳn là sẽ không quên mấy năm trước chính mình gieo tới quả đắng.”
Âm hiểm, quá mẹ nó âm hiểm.
Bộ trà cụ làm từ ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-thuoc-tinh-nu-phu/2584270/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.