Bà Tấn mỏi mắt chờ mong, cuối cùng chờ được cháu nội yêu quý trở lại, trong lúc nhất thời chỉ lo ôm cháu nội bảo bối hôn, cũng làm cho Nhuế Tuyết Tình tránh thoát lúng túng vừa thấy mặt đã bị quở mắng, dĩ nhiên, chỉ là tạm thời mà thôi.
Quản gia rất có ánh mắt bưng đồ ngọt Tấn An Nhiên thích ăn lên, yêu thương cười nói: "Tiểu thiếu gia, đây là phu nhân cố ý dặn phòng bếp chuẩn bị cho cậu, trước ăn lót bụng, sau đó ăn cơm."
Tấn An Nhiên quen ăn đồ ăn vặt, mấy ngày nay ở chỗ Nhuế Tuyết Tình đã từ bỏ rồi, cùng lúc này không nhịn được nhìn Nhuế Tuyết Tình một cái, Nhuế Tuyết Tình ngồi nghiêm chỉnh mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không phản ứng đến cậu, Tấn Duệ Dương cười nói: "Ăn ít một chút, còn phải ăn cơm tối."
"Vâng." Tấn An Nhiên gật đầu, cầm thìa nhỏ lên, ngửa đầu nói với bà Tấn: "Bà nội cũng ăn."
Dịu dàng trong đáy mắt của bà Tấn đều muốn chảy ra, ôm cháu nội lại hôn một cái, trên mặt đều là vẻ yêu thương: "Bà nội không ăn, đây là đặc biệt làm cho An Nhiên."
Tấn An Nhiên gật đầu một cái, cúi đầu ăn từng ngụm từng ngụm, bà Tấn dịu dàng sờ đầu cậu một cái, nhìn một lát sau, mới ngẩng đầu lên, dịu dàng trên mặt đã bị nghiêm túc thay thế: "Sao về trễ như thế, trước đó các người đã làm gì?"
Tấn Duệ Dương chỉ cười: "Trên đường gặp phải kẹt xe, cho nên chậm chút."
Bà Tấn gật đầu một cái, ngẩng đầu nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-than-kinh-den-tu-vi-sao/1898846/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.