Edit: Bủm
【 Một lời nhắc nhở cuối cùng từ hệ thống: Không có sự kiện siêu nhiên nào trên thế giới này 】
Bàn tay của Ly Ca nắm chặt thành một nắm đấm, sau đó khẽ đẩy cánh cửa gỗ ngăn cách nhà vệ sinh nữ.
Ngoài dự đoán, rất sạch và không có mùi hôi.
Cô mỉm cười.
Dù đã bước ra từ tiểu thuyết kinh dị, song trước loại WC nhạy cảm này, cô đã hình thành phản ứng đối đầu theo bản năng.
Vừa rồi cô bước vào WC, chính vì chậm chạp không dám đẩy cửa mà hệ thống nhắc đi nhắc lại rằng trên đời này không có sự kiện siêu nhiên nào.
Ô yeah, toẹt dời.
Khi rửa tay trước gương trên bồn rửa, Ly Ca thuận tay sửa mái tóc - không dài không ngắn, vừa bằng đoạn mang tai, trông rất gọn gàng.
Trong tiểu thuyết kinh dị, cô có mái tóc dài đến hông.
Tác giả cho rằng cô phải duy trì bản chất yếu đuối của nữ chính nên không được phép cắt đi mái tóc dài của mình, cho dù mái tóc dài đó gây ra phiền phức vô hạn cho cô và những người khác trong tiểu thuyết - trong bóng tối, luôn luôn có người bị mái tóc ấy làm cho khiếp vía.
Chết thằng tác giả rồi, mẹ mày!
Ly Ca cười toe toét giơ ngón tay giữa lên nhìn mình trong gương, buông ngón giữa xuống, cô thấy một dãy số đang nhảy trên đầu mình.
40:50:43
Là thời gian đếm ngược cô ấy có thể ở lại thế giới này.
Lần đầu tiên, Ly Ca cảm thấy thời gian là một nguồn tài nguyên vô cùng quý giá.
Không thể lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa. Cô lấy một chiếc mũ che tầm mắt tóc đến tận tai, ra cửa, đến khu dạy học loắt ngoắt đi tìm đống hành lý mà viện trưởng đang giữ.
"Cảm ơn thầy."
Cô bước tới, nhấc hai chiếc túi vải thô lên rồi nói lời cảm ơn viện trưởng, vị viện trưởng cười tủm tỉm bảo không cần khách sáo, bên cạnh ông là một người đàn ông cao ráo mặc chiếc áo rằn ri, sắc mặt tối sầm nhìn cô.
Người đàn ông này trông khác với tất cả những người đàn ông cô từng gặp qua.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy người nào đẹp trai như vậy - làn da màu lúa mạch, lông mày đen và sống mũi thẳng, mắt sâu, đôi môi hơi mím lại; anh ta đứng thẳng người, trước mặt là cơ ngực, bộ quần áo rằn ri căng đến vững chắc.
Trên đỉnh đầu có ba ký tự màu đen【 Hạ Lệ Thành 】.
Hình như là tên ảnh.
Từ ga tàu tới đây, cô nhìn thấy nhiều người đến vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Ly Ca nhìn thấy họ tên trên đầu.
Nội tâm rối bời một lúc, không chú ý lại vô tình đọc lên ba chữ "Hạ Lệ Thành?".
Người đàn ông cao ráo sắc mặt tối sầm: "..."
Viện trưởng không cảm thấy có chuyện gì, vẫn mỉm cười hiền hậu, "Chuyện đã giải quyết xong rồi sao? Vậy mau đi báo danh đi. Còn nhiều việc phải làm lắm, em đừng chạy lung tung."
Ly Ca vội vàng cúi đầu chào, "Cảm ơn thầy lần nữa ạ."
Cô chạy vội đi báo danh chỗ điểm danh.
Ly Ca đi rồi, người đàn ông cao ráo lấy hơi, giọng nam trung hơi khàn khàn, "Một mối quan hệ nữa à."
Nhưng viện trưởng không cho là đúng, "Có thể em ấy chỉ tình cờ biết cậu. Đừng quên, chú đang ở học viện cảnh sát, học sinh nổi tiếng lắm. Cô bé này là tôi chiêu mộ, nữ sinh đăng ký dự thi năm nay thể chất kém, chỉ có cô bé này mới trúng tuyển và có giấy báo nhập học."
Năm nay học viện cảnh sát có đúng một nữ sinh?
Hạ Lệ Thành khoanh tay, "Thật thú vị."
Viện trưởng chăm chú dõi theo bước đi nhanh của Ly Ca, thản nhiên nhắc tới, "Vụ án mà chú đang tập trung thế nào, còn thiếu chân cô bé như này sao?"
Em ấy?
Hạ Lệ Thành cười, "Có vẻ còn non lắm."
Viện Trưởng hả hê, quay sang vỗ vỗ cánh tay Hạ Lệ Thành, "Nghé mới sinh không kinh gì hổ."
***
Mãi sau khi Ly Ca báo cáo xong cô mới biết mình là cô gái duy nhất trong số tân sinh viên của học viện cảnh sát ở thành phố A.
Vì năm nay không có các bạn nữ khác nên cô phải sống chung với đàn chị khóa trước.
Sau khi nhận được hai bộ quân phục rằn ri, cô xách một túi lớn và một túi nhỏ vào ký túc xá do lớp trưởng chỉ định cho cô, Ly Ca ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, thở phào nhẹ nhõm.
Ký túc xá là hệ thống gồm bốn người, nhưng hiện tại, chỉ có một mình cô.
Cô chắc mẩm cả ba chị còn lại đã ra ngoài để đón sinh viên năm nhất.
Ly Ca dọn giường, sắp xếp đồ đạc, mặc đồng phục rằn ri và nhìn đồng hồ.
Bây giờ là 14:00.
Trước khi đến ký túc xá, lớp trưởng dặn cô rằng có một cuộc hội nghị sinh viên năm nhất trên sân vận động lúc 14:30, cô không thể đến trễ, cần mặc bộ đồ rằn ri để tham dự.
Vừa kịp lúc.
Cô sửa cổ áo, chạy bộ ra cửa, đến sân vận động thì đúng 14h15.
Lớp trưởng là một chàng trai to con, mặt tròn, tên là Trương Hằng.
Ly Ca đứng bên cạnh hỏi nhỏ: "Lớp trưởng, bạn định nói gì trong hội nghị?"
Trương Hằng trả lời: "Một ít về huấn luyện quân sự. Đừng nói nữa, giảng viên lớp chúng ta đến rồi."
Cậu đứng thẳng dậy.
Ly Ca theo sau cậu đứng thẳng, chờ giảng viên bước từng bước dài đi tới chỗ họ, cô ngẩng đầu, phát hiện giảng viên này là cái người mà cô ấy mới gặp cách đây vài tiếng - Hạ Lệ Thành.
Hạ Lệ Thành đứng trước mặt cô, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng và kiêu ngạo, "Em tên gì?"
Ly Ca không ngờ anh sẽ hỏi tên cô ngay lúc mới bước qua, phải một lúc lâu cô chậm vài nhịp mới dám xưng, "Ly Ca."
Hạ Lệ Thành vẫn nhìn cô với cái nhìn dò xét đó,
"Tôi không nghe rõ, tên gì?!"
"Ly Ca!"
Lần này giọng đã đủ lớn.
Hạ Lệ Thành lại xem như không nghe được, "Hỏi lại em một lần, tên là gì?"
"Ly Ca!!"
Ly Ca cảm thấy giọng mình sắp khàn, nhưng giọng đối phương còn to hơn cô, "Em biết em là bạn nữ duy nhất trong lớp này?"
Ly Ca gật đầu.
"Trả lời!"
"Rõ!"
Cổ họng cô sắp bị xé toạc.
"Tốt lắm." Hạ Lệ Thành chắp tay sau lưng, "Ly Ca, nghe kỹ này, bây giờ, em có hai lựa chọn."
"Một, từ hôm nay cho đến ngày tốt nghiệp, thành tích của em sẽ giống như các nam sinh khác. So sánh với các nam sinh khác tương đối, một khi em không đạt một trong bất kỳ hạng mục nào, sau khi tốt nghiệp sẽ không thể đỗ vào lực lượng cảnh sát. "
Ly Ca liếc nhìn đám con trai xung quanh mình.
Lớp trưởng Trương Hằng là người thấp nhất trong số những chàng trai này, nhưng cậu ấy lại cao hơn cô một cái đầu.
Xét về ngoại hình, họ đều khỏe hơn cô rất nhiều.
Dù cho chiều cao 1m70 nhưng đứng giữa dàn mỹ nam này, Ly Ca trông vẫn vô cùng nhỏ nhắn.
Nếu sau này bất kể điểm gì cũng phải so kè với mấy tên rắn chắc này...
Ly Ca siết chặt tay mình - khả năng tạch còn lớn hơn đậu.
"Còn có sự lựa chọn thứ hai."
Thấy Ly Ca hoảng loạn, giọng nói của Hạ Lệ Thành trở nên dịu dàng hơn chút, "Rút lui khỏi học viện cảnh sát, coi như đền bù, tôi sẽ cố gắng hết sức để sắp xếp em vào những trường khác tốt như trường học của chúng ta."
Ly Ca ngước nhìn đôi mắt đen thăm thẳm của Hạ Lệ Thành.
Đối phương nhìn lại cô với ánh mắt sắc bén.
"Em chọn..."