Cô ta vừa nói, đã bắt đầu khóc nức nở nghẹn ngào.
“Cháu xin lỗi ông ngoại, cháu thật sự không ngờ sau cùng sẽ thành ra thế này. Đều là do cháu không tốt, cháu đã làm ông mất mặt, còn làm mích lòng cả nhà họ Lục. Cháu xin lỗi.”
Cảnh Diệp Nhã liên tục nói xin lỗi, tuy rằng tối nay ba chữ này đã nói ra không biết bao nhiêu lần, nói đến nỗi cô ta gần như phát ói.
Nhưng cô ta biết, ở trước mặt ông cụ Quan, cô ta bắt buộc phải hạ thấp thái độ, đóng cho xong vở kịch.
Ít nhất, không thể để ông cụ Quan thất vọng hoàn toàn về cô ta mà ghét bỏ cô ta.
Quả nhiên, ông cụ Quan liếc nhìn cô ta một cái rồi lạnh lùng nói: “Cháu có biết, tối nay sai lầm lớn nhất của cháu là gì không?”
Cảnh Diệp Nhã ngẩn ra.
Nhìn ông ta với vẻ mờ mịt không biết và lắc đầu.
“Sai lầm lớn nhất của cháu đó là đã ra tay mà lại không thể làm cho đối phương một đòn chí mạng, như vậy đã để cho đối phương có thời gian và cơ hội tạm nghỉ, sau đó quay đầu lại đối phó với cháu.”
Ông thở dài, trầm giọng nói: “Hôm nay còn may, chỉ là một đứa trẻ, mọi chuyện cũng không liên quan gì đến lợi ích của gia tộc. Nhưng nếu như sau này, nếu cháu đã muốn đối phó với ai, nhất định phải nhớ, đánh rắn phải đánh đúng chỗ cho chết mới thôi, hoặc là không làm gì cả. Một khi ra tay thì phải một đòn chí mạng, tuyệt đối không thể để cho đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1476029/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.