"Cô hai, cứu tôi với! Tôi sai rồi! Cô hai, cứu tôi." 
Giây phút nguy cấp, cô ả lao về phía Cảnh Diệp Nhã, muốn nhờ cô ta giúp đỡ. 
Nhưng chưa kịp lại gần Cảnh Diệp Nhã thì đã bị người khác kéo trở lại. 
Nhìn thấy cảnh này, Cảnh Diệp Nhã cũng lộ ra vẻ xấu hổ. 
"Ông nội, có lẽ Tiểu Vũ cũng là do nghĩ quẩn, nếu không..." 
"Đừng xin giúp cô ta!" 
Ông cụ Quan ngắt lời cô ta và giận dữ quát: "Cô còn không biết xấu hổ làm vậy với một đứa trẻ sáu tuổi. Gia đình họ Quan chúng ta sẽ không bao giờ bao che cho một kẻ ác độc như vậy!" 
Nghe vậy Tiểu Vũ chỉ còn biết khóc trong tuyệt vọng. 
Cảnh Diệp Nhã thở dài. 
Nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thực xin lỗi, tôi cũng không giúp được cô nữa, cô... tự cầu phúc đi." 
Nói xong quay đầu sang một bên dáng bộ như không thể chịu nổi. 
Có người trong đám giễu cợt: "Loại đàn bà độc ác như rắn độc này, giữ cô ta lại để làm gì? Cô hai quá tốt bụng rồi, lại còn cầu xin loại cặn bã này." 
"Đúng vậy, ngay cả một đứa trẻ cũng ra tay cho được. Hay là do thiên Kim nhà họ Lục gây ra, cô ta muốn phá hoại quan hệ giữa hai nhà nên làm vậy, đúng là tính toán quá tỷ mỉ rồi." 
"Thân phận của người giúp việc này chắc cũng không đơn giản, có thể làm ra chuyện như vậy, nhất định có người xui khiến sau lưng." 
"Thật là kinh khủng! Người này sao có thể ác độc như vậy." 
"Thật may là đã phát hiện ra cô ta, nếu không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1476024/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.