Quý Lâm Uyên quan sát từng biểu cảm trên gương mặt cô, không kiềm được híp mắt vui sướng.
“Bà Quý, hài lòng với những gì em thấy chứ?”
Anh vừa với lấy khăn lông lau nước trên tóc, vừa hỏi.
Hoa Mộng Dao đỏ cả mặt, ngượng ngùng hừ một tiếng. Sau đó bĩu môi, nghĩ một đằng, nói một nẻo: “Ai thèm nhìn anh! Vô liêm sỉ!”
Nói xong thì quay người vào trong, không để ý anh nữa.
Cô không biết rằng điệu bộ miệng nói không thèm, nhưng biểu cảm lại ngược lại này, càng thể hiện sự để ý trong thâm tâm cô.
Bỗng chốc tâm trạng Quý Lâm Uyên tốt hơn hẳn, cả sự ủ dột âm u kia cũng biến mất từ lâu.
Anh lau khô tóc, vứt khăn đi rồi leo lên giường.
Trong lòng Hoa Mộng Dao đang rối bời, bỗng nhiên cảm nhận được luồng khí nóng phía sau.
Cô lập tức nóng ran, bật người ngồi dậy, nhìn người đàn ông vừa vén chăn trèo lên giường.
Cô hét lớn: “Anh làm gì vậy?”
Quý Lâm Uyên nhướng mày vẻ ngây thơ: “Anh đi ngủ mà.”
Hoa Mộng Dao trừng anh: “Không phải anh có phòng riêng sao? Sao không về phòng mình đi?”
Quý Lâm Uyên lắc đầu bất lực, nhẫn nại giải thích: “Trước đây chúng ta chưa kết hôn, đương nhiên phải ngủ riêng, nhưng hiện giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, em có thấy cặp vợ chồng nào ngủ riêng chưa?”
Hoa Mộng Dao: “…”
Cô biết ngay mà!
Cô tức điên, kéo hết chăn vào trong, bực bội nói: “Vậy hiện giờ anh cũng không được ngủ, ban ngày ban mặt, ngủ cái gì mà ngủ?”
Quý Lâm Uyên “hừ” một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1476009/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.