Trong phòng trà bỗng nhiên rơi vào im lặng.
Cảnh Ngọc Ninh tuy không thân thiết với Ông cụ Quan, chỉ gặp nhau mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cũng không có bao nhiêu cảm tình hay tình cảm với ông cụ.
Nhưng dù gì thì cũng không phải tin tốt, nhất thời cô cũng cảm thấy đau buồn.
“Chú hai Quan, xin nén đau thương.”
Quan Tuấn Văn cười cười.
“Không sao, sinh lão bệnh tử thôi, người người đều sẽ trải qua, ông cụ quanh năm nằm trên giường bệnh, có sống cũng không vui vẻ gì, có cậu phận làm con không nên nói, đã đến từng tuổi này rồi, ra đi cũng không phải chuyện to tát.
Có điều năm đó, Tiểu Uyển vì chuyện con cái mà tâm trạng hoảng loạn, dù sau này nhận nuôi Thu Hà, vẫn không buông bỏ được tảng đá trong lòng như cũ, dẫn đến chưa đến ba mươi mấy tuổi đã ra đi.
Ông cụ luôn canh cánh chuyện này trong lòng, mấy năm nay bận bịu đủ việc trong gia đình, thêm việc con cái không rõ sống chết, cũng không buồn tìm kiếm, hiện giờ, lúc sắp lâm chung, rốt cuộc vẫn không muốn để bản thân tiếc nuối, mới muốn nhận lại người.
Thực ra, đứa trẻ là thật hay giả, nói cho cùng cũng không quan trọng, chỉ cần ông cụ cho là thật, vậy chính là thật, bằng không cũng vô ích.”
Quan Tuấn Văn nói xong, ba người lại chìm vào suy tư.
Nhất thời Cảnh Ngọc Ninh không biết nên nói gì cho phải.
Hiện giờ cô mới xem như hiểu rõ điều trước kia Lục Trình Niên đã nói, đứa trẻ kia trở về không nhất thiết là chuyện tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475997/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.