Mặt Quan Ân Tuyền biến sắc.
Cô ta trầm giọng nói: “Bác Cố, chắc là bác hiểu nhầm rồi, cháu và Cố Tử Hiên chỉ là bạn học, không có ý gì khác.”
“Bác biết, đó không phải là trước kia sao, sau này tiếp xúc nhiều một chút thì sẽ có ý thôi.”
Nói rồi, còn ra hiệu nhìn Hạ Lan Hương.
“Hơn nữa, mẹ cháu đã đồng ý rồi, chúng ta có thể lừa cháu, nhưng mẹ cháu thì không thể lừa cháu chứ, đúng không?”
Quan Ân Tuyền không dám tin, quay đầu nhìn mẹ mình.
Ánh mắt Hạ Lan Hương hơi chột dạ, nhưng vẫn cười khan.
“Tuyền, chuyện này về sau mẹ nói rõ với con, thế nhưng đúng là chúng ta đã đồng ý rồi.”
“Ba mẹ đồng ý rồi? Đây là chuyện chung thân đại sự của con, ba mẹ còn chưa từng hỏi con một câu, dựa vào cái gì mà đồng ý thay con?”
Quan Ân Tuyền liền tức giận.
Tính cô dịu dàng, nhưng không có nghĩa là cô không biết nổi giận, đặc biệt là trong chuyện như này.
Hạ Lan Hương hơi khó xử.
Há miệng, muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không nói ra thành lời.
Lý Thảo thấy dáng vẻ này của cô, trên mặt lập tức lộ ra vẻ không vui.
“Bác nói chứ đứa nhỏ này, ăn nói với mẹ thế nào thế? Nhà họ Cố nhà bác không kém, Tử Hiên cũng là người tài nổi bật, không xứng với cháu chỗ nào? Sao cháu lại có thái độ này hả?”
Quan Ân Tuyền cười lạnh.
“Vâng, cháu biết Cố Tử Hiên rất ưu tú, không phải là anh ta không xứng với cháu, là cháu không xứng với anh ta, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475981/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.