Anh nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện?”
Tần Tranh cười đi qua: “Cậu gọi điện thoại cho ai vậy? Còn phải đi ra ngoài?”
Quý Lâm Uyên không trả lời, ánh mắt nhìn anh ta sâu giống như đại dương, chỉ chăm chú nhìn anh ta, không nói gì.
Tần Tranh không sợ trời không sợ đất, sao có thể sợ ánh mắt uy hiếp của anh ta chứ?
Anh ta nghiêng người qua, cười ranh mãnh: “Lúc nãy không cẩn thận tôi đã nghe thấy hai câu, hình như là nói phụ nữ gì đó, chậc chậc, người anh em, đừng cho là tôi không nhìn ra, cậu và cô Hoa kia trước kia có quen biết nhau? Thế nào? Người yêu cũ?”
Ánh mắt lạnh lùng của Quý Lâm Uyên nhìn anh ta lại lạnh đi mấy phần.
Tần Tranh lắc đầu, cười haha hai tiếng.
“Được, cậu không nói cho tôi biết cũng không sao, nhưng là anh em, tôi muốn nhắc cậu, cô Hoa này hình như vừa mới sinh con không lâu, trông dáng vẻ có lẽ là hoa đã có chủ, cậu cẩn thận một chút, coi chừng bị phụ nữ lừa.”
Quý Lâm Uyên đột nhiên nhếch miệng.
Đôi mắt sâu dường như hiện lên tia giễu cợt.
“Tôi biết rồi.”
“Hả?”
“Tôi nói, tôi biết rồi.”
Tần Tranh trừng mắt nhìn anh ta, giống như gặp quỷ vậy.
“Cậu biết mà vẫn thích cô ta?”
Quý Lâm Uyên đột nhiên cau mày.
“Ai nói tôi thích cô ta?”
Tần Tranh cười khẩy một tiếng.
“Ha! Đừng cho là tôi không nhìn ra, lúc nãy khi ăn cơm ánh mắt người nào đó cứ dán chặt lên người cô ta, còn không di chuyển, cậu nghĩ những người ngoài cuộc chúng tôi đều mù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475971/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.