Lục Trình Niên gật đầu rồi mới nói.
“Tôi nghĩ em phải ghét cô ấy lắm mới phải, không ngờ em lại còn giúp người ta, em không ghen à?”
“Ghen với ai? Quan Thu Hà?”
Lục Trình Niên nghiêm túc gật đầu.
Cảnh Ngọc Ninh không nhịn được cười.
“Vì sao? Vì buổi trưa lúc ăn cơm cô ấy cố ý đến gần anh à?”
Lục Trình Niên nhíu mày.
Anh cảm thấy cô không hề quan tâm nên càng nhíu mày chặt hơn.
Cảnh Ngọc Ninh cười vui vẻ quên cả trời đất.
“Được rồi, em còn không ghen vì cô ấy là bạn gái cũ của anh, ăn cơm thôi mà cũng ghen thì chẳng phải sau này em sẽ phải sống trong cảnh ghen tuông suốt ngày à?”
Cảnh Ngọc Ninh nghĩ rất thoáng, một số chuyện cô cũng nhìn thấu đáo.
Thứ gì là của cô, thứ gì không phải của cô, thứ gì là thật, thứ gì là giả, cô đều có thể nhìn rõ ràng.
Chưa bao giờ khiến bản thân buồn bã vì những chuyện không đâu.
Cô cảm thấy vui nhưng Lục Trình Niên thì không.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt u oán: “Sao tôi cảm thấy em chẳng quan tâm tôi chút nào thế?”
Cảnh Ngọc Ninh bật cười.
“Không ghen là không quan tâm anh à? Tổng giám đốc Lục, boss Lục, anh trưởng thành lên chút đi có được không?”
Lục Trình Niên càng phiền muộn hơn.
Cảnh Ngọc Ninh không muốn tiếp tục chủ đề này với anh nữa, cô chuyển chủ đề: “Đúng rồi, nhưng vừa nãy Quan Thu Hà phát hiện ra em, em thấy ánh mắt cô ấy nhìn em có vẻ như rất sợ em sẽ nói ra, anh nghĩ cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475948/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.