Đi được một nửa, Cảnh Diệp Nhã chợt dừng lại.
Cô ta quay đầu nhìn một nhân viên cảnh sát ở trong đó, trầm giọng nói: “Tôi muốn gọi điện thoại!”
Nhân viên cảnh sát kia không nhịn được nhìn cô ta: “Hôm nay cô đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại rồi? Thật sự cho rằng sẽ có người đến cứu cô sao? Đừng mơ mộng nữa, ngoan ngoan ở đây, thành thực nhìn cho rõ tội của chính mình mới là con đường đúng đắn, hiểu chưa?”
Cảnh Diệp Nhã lạnh lùng cong khóe môi.
Cô ta bỗng nhiên dời một bước về phía bên cạnh, bỗng nhiên đập mạnh đầu mình về phía tường.
Hai nhân viên cảnh sát đều bị dọa, vội càng nhanh nhẹn giữ chặt cô ta.
“Cô điên rồi? Cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn gọi điện thoại!”
Hai nhân viên cảnh sát: “…”
Cuối cùng, một người trong đó bất đắc dĩ phất tay.
“Được rồi được rồi, cho cô ta đi! Đúng là điên rồi!”
Cảnh Diệp Nhã đúng hẹn lấy được điện thoại.
Cô ta cầm di động, chỉ cảm thấy đầu ngon tay đều đang run rẩy.
Lấy lý do riêng tư, sau đó để hai vị cảnh sát đi ra ngoài, lúc này, cô ta mới gọi điện thoại.
Phía đối diện, là một giọng nữ dịu dàng.
“A lô, là ai vậy?”
“Là tôi.”
Phía đầu dây bên kia yên tĩnh trong nháy mắt.
Ngay sau đó, thì nhẹ nhàng cười: “Tôi cho là cô đã bị giam giữ chứ, thế mà còn có thể gọi điện thoại? Xem ra có bản lĩnh rất lớn.”
Giọng nói của Cảnh Diệp Nhã lạnh lùng: “Chuyện này cô cũng có tham dự một phần, nếu như tôi không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475920/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.