Đồng Thanh Thư gật đầu: “Vậy được, vậy tôi đi xử lý chuyện này trước, tự cô cũng cẩn thận chút, đừng làm gì nữa, gần đây nhiều chuyện phiền phức, tốt nhất cô ngoan ngoãn ở yên trong nhà, đừng đi đâu cả, tránh cho gây ra chuyện gì nữa, chuyện này chờ tin của tôi là được.”
Cảnh Diệp Nhã nghe thấy cô ta chịu ra mặt, trong lòng coi như cũng nhẹ nhõm.
Vội vàng ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, tôi hiểu rồi, cảm ơn chị Đồng.”
Sau khi Đồng Thanh Thư rời đi, không lâu sau, Mộ Ngạn Bân gọi điện thoại tới.
Cảnh Diệp Nhã nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt hơi lạnh đi.
Mặc dù đã sớm biết, giờ hai người đã không còn như trước, tình cảm rạn nứt, không coi đối phương là kẻ địch là đã tốt lắm rồi, còn có thể sót lại mấy phần tình cảm chứ?
Thế nhưng, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, cô ta không nhịn được mà cảm thấy hơi đau lòng, dường như có thứ gì đó đã bị móc mất, chảy máu đau đớn.
Cô ta hít sâu một hơi, nhấn nút nghe máy.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Mộ Ngạn Bân cực kỳ u ám.
“Chuyện kia thật sự là cô làm sao?”
Cảnh Diệp Nhã miễn cưỡng nhếch khóe miệng, cười lạnh.
“Không phải anh đã sớm biết rồi sao? Ở đây giả ngốc gì chứ? Trước kia khi tôi sai người tìm thuốc, là một trợ lý dưới trướng anh đưa cho tôi, đừng nói với tôi là anh ta chưa được anh cho phép?”
Mộ Ngạn Bân cười lạnh, nói: “Cô mua chuộc vài trợ lý của tôi sau lưng tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475912/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.