Cảnh Ngọc Ninh càng thêm ra sức ôm chặt lấy anh, dựa đầu mình lên vai anh.
Dường như cảm nhận được sự quyến luyến của cô gái trong lòng, anh càng ôm lấy eo cô chặt hơn một chút, trầm giọng nói: “Đừng sợ, tôi ở đây.”
“Ừ.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, giọng nói mang theo chút giọng mũi: “Em không sao.”
Sao lại không sao chứ?
Máu ở lòng bàn tay vẫn cứ chảy mãi, chưa ngừng lại, tay của cô không giống Lục Trình Niên, vì nhiều năm sờ qua các loại máy móc tập luyện, nên đầy vết chai.
Trước giờ cô chưa từng vận động kịch liệt như này, một đôi tay cực kỳ non mềm, từ nắm dây thừng rướn người nên mỏm dá, rồi lại trèo một đoạn dài như thế, lúc này đã sớm mài tới mức máu thịt lẫn lộn.
Nếu không phải đã đau tới tê dại, sợ là không kiên trì được tới đây.
Đương nhiên Lục Trình Niên hiểu, thế nên lại càng đau lòng.
Đau lòng tới mức trách cô tự theo ý mình, tự tin mù quáng.
Rất nhanh, hai người đã tới mặt đất.
Cảnh Ngọc Ninh đã sớm không kiên trì được nữa, rơi vào hôn mê, Lục Trình Niên cởi nút dây thừng ở eo cô ra, trầm giọng nói: “Xe cứu thương đâu?”
“Đã tới rồi, đang dừng ở bên đường, bác sĩ Lâm cũng ở trên xe.”
Lời vừa dứt, anh liền ôm cô, sải bước chạy về phía đường bên ngoài.
…
Cảnh Ngọc Ninh cũng không biết bản thân đã hôn mê bao lâu.
Chỉ nhớ là khi hôn mê, có một người đàn ông mang nặng khẩu âm nước A giúp cô xử lý vết thương, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475908/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.