“Thôi đi, trong lòng cô nghĩ gì, tưởng tôi không biết sao? Hễ là thứ mà Cảnh Ngọc Ninh có, từ nhỏ đến lớn, có món nào mà cô không cướp về không? Bây giờ chẳng qua thấy người ta sống tốt hơn cô, cô ghen tị, nên mới muốn tôi cũng đến làm công tử Bạc Liêu tặng cho cô sao?”
“Cảnh Diệp Nhã, có phải cô đóng phim đến mức bị điên rồi không? Cô nghĩ nhà họ Mộ chúng tôi là cái gì? Là cái máy ATM để cô tỏ vẻ ta đây sao?”
Cảnh Diệp Nhã không thể ngờ rằng Mộ Ngạn Bân sẽ nói ra những lời vô tình như vậy, cô ta ngồi đó, không dám tin, những ngón tay nắm chặt lấy điện thoại đang run rẩy.
“Mộ Ngạn Bân! Anh nói như vậy, rốt cuộc anh có lương tâm không? Bao năm nay không lẽ em không bỏ ra điều gì vì anh sao? Nếu như không phải là để ở bên anh, mấy năm nay sao em phải chịu ấm ức để khiến bản thân mình tốt đẹp hơn? Giờ thì sao? Anh lại có thể đối xử với em như vậy? Lúc đầu là ai nói sẽ yêu em cả đời, cả đời này sẽ tốt với em, mới làm em nhảy vào cái hố này đây?”
“Mộ Ngạn Bân, em thấy em chưa bao giờ làm gì có lỗi với anh, nhưng anh thì sao? Anh không quả quyết thì thôi bỏ đi, nhưng bây giờ em chẳng qua chỉ bảo anh tặng em một món quà, anh lại có thái độ như vậy, có phải anh vẫn cảm thấy cuộc hôn nhân này làm anh thiệt thòi, hay là từ lúc đầu anh đã chưa từng nghĩ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475898/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.