Một hồi lâu sau mới theo thấy tiếng anh ta cười phì. 
“Ý của em thế nào?” 
“Em?” 
Có vẻ như Cảnh Diệp Nhã thấy hơi ngạc nhiên trước câu nói của anh ta, cô ta không ngờ anh sẽ hỏi ngược lại mình. 
Cô ta cắn môi, khuôn mặt dần ửng hồng ngại ngùng, rồi cô ta nhẹ giọng nói: “Tất nhiên là em mong có thể nhanh chóng gả cho anh Bân rồi, dù sao chúng ta cũng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi…” 
“Nếu đã muốn thì cứ kết hôn đi.” 
Câu nói thản nhiên xen chút thờ ơ này của anh ta khiến Cảnh Diệp Nhã giật thót mình, ngay sau đó là cảm giác mừng rỡ dâng trào. 
“Thật sao? Anh Bân, anh đồng ý rồi sao?” 
Mộ Ngạn Bân hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới màn đêm kia dòng người dòng xe hối hả ngược xuôi, không biết vì cớ gì mà đột nhiên anh ta thấy như bản thân đang bị nuốt trọn bởi một loại cảm xúc hỗn tạp giữa cô đơn và buồn bã. 
Như thể đã tưng có một ngọn lửa thiêu cháy nơi đáy lòng, song trải qua sự trắc trở của thời gian, ngọn lửa ấy từng chút từng chút dập tắt. 
Anh thản nhiên nói: “Đương nhiên là thật rồi, em ở bên tôi lâu như thế, còn từng mang thai con của tôi nữa, tuy đứa bé đã không còn nữa, nhưng vẫn cần phải chịu trách nhiệm với em, không phải sao?” 
Cảnh Diệp Nhã vui đến suýt rơi lệ. 
“Anh Bân à, cảm ơn anh, em cứ tưởng…” 
Cô ta nghẹn ngào khóc không thành tiếng, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Em cứ ngỡ sau tất cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475886/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.