Cảnh Ngọc Ninh ngẩn ra, thấy hơi kinh ngạc.
Cô vốn muốn từ chối anh ta, nhưng rồi khi hai mắt lia tới một căn phòng nghỉ cách đó không xa thì cô lại đổi ý, quyết định cho anh ta vào.
“Được thôi, Vào đi!”
Mộ Ngạn Bân đi theo cô vào phòng nghỉ.
Cảnh Ngọc Ninh không hề có ý muốn tâm sự khách sáo với anh ta, vừa vào trong phòng cô đã khoanh tay đứng tựa vào cạnh bàn rồi nói thẳng: “Rồi, anh muốn nói gì với tôi?”
Sự thẳng thừng của cô khiến Mộ Ngạn Bân thấy hơi bứt rứt.
Không hiểu vì lẽ gì mà những lời nói đã nhẩm đi nhẩm lại trong đầu không biết bao nhiêu lần, giờ đây khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô lại không tài nào thốt ra được.
Hồi lâu sau anh ta mới gượng nở nụ cười: “Không có gì, tại anh thấy lâu rồi không nói chuyện với em nên muốn tâm sự một lát thôi.”
Cảnh Ngọc Ninh nở nụ cười, song trong mắt cô lại không có chút cảm xúc.
“Vậy thì ngại quá, tôi không phải Cảnh Diệp Nhã, không có hứng với đàn ông có vợ, nếu đã không có việc gì thì thôi khỏi nói đi.”
Nói rồi cô liền đứng thẳng dậy bước ra ngoài.
Mộ Ngạn Bân thấy thế thì hoảng hốt túm lấy tay cô.
“Khoan đã.”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
Cảm giác khó chịu và ghê tởm vô thức dâng lên trong cô, Cảnh Ngọc Ninh vùng khỏi tay anh ta rồi lùi lại vài bước, ánh mắt nhìn về phía anh ta lạnh căm căm.
Bàn tay của Mộ Ngạn Bân cứng đờ.
Anh ta ngẩn ra, mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475875/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.