*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Ngọc Ninh hắng giọng nói, cười làm lành nói: “Thật ngại quá, gần đây em hơi bận…”
“À!” Người đàn ông đối diện cười lạnh một tiếng.
Cảnh Ngọc Ninh nghe thấy anh cười lạnh thì biết lý do này không thể qua cửa được.
Cô vội vàng chuyển đề tài, sửa lại lời nói: “Ừm, hôm nay em định trở về, nhưng đang chuẩn bị đi thì anh đã gọi điện thoại đến đây!”
Giọng người đàn ông ngữ mang theo sự mỉa mai: “Đang chuẩn bị sao?”
“Ừm, đúng vậy!”
“À… Được rồi, nửa tiếng, nếu không anh không thấy em về nhà thì tự gánh lấy hậu quả.”
Anh nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn màn hình điện thoại tối đi thì khuôn mặt nhỏ đen lại.
Người đàn ông này có cần ngang ngược độc tài như vậy hay không!
Nửa tiếng? Từ chỗ này về Lục Viên nhanh nhất cũng phải hơn hai mươi phút, không lẽ cô phải lập tức rời đi sao?
Cô nhìn công việc vẫn chưa hoàn thành chồng chất như núi trước mặt…
Cho nên cô vừa đứng dậy thì cảm giác cả lưng cứng ngắc, vô cùng đau nhức.
Cảnh Ngọc Ninh cau mày, đưa tay đấm lưng, sau đó cầm túi xách đi ra ngoài.
Bởi vì công ty khá bận rộn, cho nên có không ít người ở lại tăng ca, tuy rằng bây giờ là chín giờ tối nhưng văn phòng vẫn còn đèn sáng trưng, mọi người đang ngồi ở trước máy tính làm việc.
Cảnh Ngọc Ninh đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475802/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.