Lần này, Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười.
Cô nhìn Cảnh Diệp Nhã, lạnh nhạt nói: “Người thứ ba không dễ làm… Đây là kinh nghiệm thực tế của bản thân em gái sao? Dù sao, cô đã làm người thứ ba nhiều năm như vậy, chắc cũng phải có chút tâm đắc và cảm nhận đúng không?”
Cảnh Diệp Nhã cứng đơ lại.
Khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Cảnh Ngọc Ninh lại cười nói: “Nhưng mà cô cũng xem như biết thân biết phận, biết rằng bản thân không xứng với cậu Niên, cho nên dứt khoát dẹp bỏ suy nghĩ đó, nhưng mà là tôi! Thì không cần cô bận tâm đâu, có sức mà đi lo lắng cho chuyện của tôi không bằng đi quan tâm cho bản thân cô đi, dù sao bây giờ cô mất đi con, đến đồ đặt cược duy nhất gả vào nhà họ Mộ cũng không còn, không biết nếu như đến lúc đó Mộ Ngạn Bân nuốt lời, cô nên làm sao đây nhỉ?”
Lời vừa dứt, Cảnh Diệp Nhã hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
“Cảnh Ngọc Ninh!” Cô nghiến răng: “Anh Bân không cưới tôi bởi vì tôi không chuẩn bị tốt, không phải bởi vì anh ấy không muốn!”
Cảnh Ngọc Ninh không quan tâm nhún vai một cái: “Tùy cô nói sao cũng được!”
Có thai trước khi kết hôn là sự thật.
Đứa con mất đi cũng là sự thật.
Cảnh Diệp Nhã tức điên máu.
Cảnh Ngọc Ninh đã không quan tâm cô ta, cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Vương Tuyết và mấy người khác đã đi xuống dưới trước, trong phòng làm việc, mọi người nhìn cô và Cảnh Diệp Nhã người trước người sau bước ra, ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475799/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.