Lúc bước ra đã là mười phút sau.
Lục Trình Niên nhận điện thoại xong, đang ngồi trước bàn đợi cô.
Cảnh Ngọc Ninh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng mới đi tới.
“Đi lâu như vậy, không sao chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu: “Không sao.”
Pháo hoa còn chưa bắt đầu, trong nhà hàng cất lên tiếng đàn Cello du dương vui tai.
Xung quanh đều là ánh nến lãng mạn, trong sắc đêm thế này, rõ ràng cực kỳ rung động.
Lục Trình Niên nhìn cô, cười nói: “Mợ Lục, muốn nhảy một bài không?”
Cảnh Ngọc Ninh sững sốt. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Người đàn ông đã đứng dậy, đi tới cạnh cô, khom lưng.
Cô nhìn bàn tay chìa ra trước mặt mình, có chút dở khóc dở cười.
“Lục Trình Niên, em không mặc lễ phục.”
“Anh cũng không mặc tây trang.”
Anh không quan tâm, vẫn nắm lấy tay cô, kéo cô dậy khỏi ghế.
Tiếng đàn chậm rãi, hai người mặc áo phao nhẹ nhàng nhảy múa trên khu vực trống trước nhà hàng, đại khái là bao hết cho nên tầng này cũng không có khách khứa gì, cơn gió lạnh tháng chạp bị ngăn cách ngoài ô cửa sổ thủy tinh, khiến người ta cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Cảnh Ngọc Ninh được anh dắt tay, chậm rãi theo bước chân anh, lòng bàn tay anh ấm áp, nhé, cô rõ ràng có thể cảm nhận được sức mạnh dưới lòng bàn tay đó.
Cô vốn còn có chút dao động bất an vì mẩu giấy vừa rồi, nhưng chính trong hoàn cảnh thế này, lại dần dần an tâm lại.
“Em đang nghĩ gì?”
Lục Trình Niên bỗng nhiên hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475782/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.