“Mẹ?” 
“Ừ.” 
“Thật sao? Ba giúp con tìm được mẹ con rồi sao?” 
Lục Trình Niên cười cười: “Con có muốn nhìn cô ấy không?” 
“Có có, con muốn nhìn, con muốn nhìn.” 
“Vậy con cúp điện thoại trước, ba gửi ảnh chụp cho con, sau khi con xem xong thì có thể đi ngủ chứ?” 
“Có thể.” 
Lúc này Lục Trình Niên mới cúp điện thoại, sau đó anh tìm một bức ảnh vô tình chụp được Cảnh Ngọc Ninh trước đó rồi gửi qua. 
Đứa bé nhận được ảnh chụp thì lập tức vui vẻ không thôi. 
Đây là mẹ cô bé sao? 
Mẹ thật xinh đẹp! Làn da rất trắng, đôi mắt có vẻ rất đẹp, cái mũi cũng cao, miệng thật đẹp! 
Mẹ và An An giống nhau như đúc!!! 
Á… Bà nội, đây là mẹ cháu! An An là bé cưng của mẹ! An An thật là hạnh phúc! 
Đứa bé cầm điện thoại kích động chạy tới phòng khách tìm bà nội. 
Không ngờ cô bé vừa chạy ra khỏi phòng thì người hầu chăm sóc cô bé đã bắt được. 
“Cô chủ nhỏ, hiện tại là mười giờ, không phải cô đã đồng ý ngoan ngoãn đi ngủ sao? Sao còn có thể chạy khắp nơi vậy chứ?” 
An An nhìn cô ta, dừng một chút. 
Đôi mắt xinh đẹp như viên ngọc đen xoay hai vòng, miệng nhỏ xinh xắn mím chặt lại, một lát sau cô bé bỗng nhiên quay đầu chạy vào phòng ngủ. 
Không được, mẹ quá xinh đẹp! Không thể cho mọi người biết được! 
Nếu không thì bọn họ sẽ tranh giành mẹ của cô bé! 
Mẹ là của một mình cô bé, không ai được tranh giành! 
Hừ! 
Người hầu nhìn đứa bé lại chạy vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475779/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.