Có lẽ…anh vốn chưa từng vào trong?
Cảnh Ngọc Ninh vò đầu, xoa gương mặt mình.
Hình ảnh trong mơ bay biến xa dần sau khi cô tỉnh táo lại, đột nhiên huyệt thái dương giần giật, cảm thấy hơi đau đầu.
Cô nhẹ nhàng xoa bóp mấy lần rồi mới hất mền đi xuống giường.
“Mợ chủ, cô dậy rồi!”
Thím Lưu đi vào trong, bà ấy mỉm cười nhìn cô.
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười nhìn bà ấy: “Tôi dậy trễ, sao lại không gọi tôi?”
“Lúc cậu chủ đi có nói cô không khỏe, kêu chúng tôi đừng làm phiền cô, để cho cô nghỉ ngơi thêm một lúc.”
Cảnh Ngọc Ninh ngẩn người.
Cô nhìn gương mặt vui vẻ của Thím Lưu rồi hỏi: “Tối hôm qua anh ấy ngủ ở đâu?”
“Mợ chủ không biết sao? Tối hôm qua cậu chủ làm việc đến khuya nên ngủ luôn ở phòng làm việc.”
Cảnh Ngọc Ninh im lặng một lúc.
Hóa ra anh thật sự không về phòng.
Trong lòng cô nảy sinh cảm giác phức tạp, cô không biết chuyện này là thế nào.
Rõ ràng ban đầu cô đã tự dặn lòng mình, cho dù mục đích mà kết quả của mối hôn nhân này là như thế này thì cô cũng không thể để bản thân mình chìm đắm vào đó được.
Nhưng mà…Tại sao cô lại cảm thấy mất mát kia chứ?
Sắc mặt Cảnh Ngọc Ninh mỗi lúc một xấu đi, Thím Lưu nhìn gương mặt của cô rồi dè dặt hỏi: “Mợ chủ, cô muốn ăn sáng không?”
Cảnh Ngọc Ninh sực tỉnh táo lại, cô lắc lắc đầu.
“Tôi không ăn, tôi lên công ty đây.”
Có lẽ Lục Trình Niên đã kêu Tô Thâm đánh tiếng trước, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475774/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.