Chương trước
Chương sau
Cảnh Ngọc Ninh để lộ ra biểu cảm như vừa bừng tỉnh.
“Thì ra cô cũng biết vai diễn này!”
Phí lời! Cô phải tranh giành suốt cả tháng trời mà vẫn chưa có được vai diễn này, cô lại không biết được sao?
Nhưng Cảnh Ngọc Ninh dường như đã có cách rồi mà lại cố ý giả vờ như chưa biết gì, Cảnh Diệp Nhã cũng đành hết cách.
Cô ta chỉ có thể hít một hơi thật sâu, sau đó thấp giọng nói: “Yêu cầu kĩ năng diễn xuất đối với vai diễn này rất cao, người mới của chị không thể thắng được đâu, điều này chị rõ hơn tôi mà, việc gì phải tự mình đi chuốc lấy nhục như thế?”
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười.
“Có phải tự chuốc lấy nhục hay không thì phải thử mới biết, không phải sao?”
Cô ngưng lại một lúc, nhìn sang Cảnh Diệp Nhã, trong ánh mắt hiện ý cười lấp lánh, nhưng không hiểu sao nhìn thấy lại có chút mỉa mai.
“Nhưng tôi nghe nói, có người vì vai diễn này mà tranh giành rất lâu, rốt cuộc lại chẳng có kết quả gì, nhưng vẫn cứ dây dưa mãi không chịu bỏ, cô nói xem như thế có phải giống tự chuốc lấy nhục hơn không?”
“Cô!”
Rốt cuộc vẫn cố gắng không nổi, Cảnh Diệp Nhã tức đến mức mặt mày biến sắc.
Ngày trước vai nữ phụ thứ hai trong “Ẩn Xuyên Phương Hoa Lục” đã bị Cảnh Ngọc Ninh cướp mất thì không nói.
Bây giờ ngay cả vai diễn trong “Truy Phong” mà cô cũng muốn cướp.
Có phải là cô ta thích cái gì thì cô đều muốn cướp không?
Cảnh Diệp Nhã nhất thời có cảm giác như bị người ta cố ý nhắm vào, cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cười nhạt lạnh lùng của Cảnh Ngọc Ninh, trong phút chốc, rốt cuộc vẫn phải nén giận lại.
Cô ta nặn ra vẻ mặt cười vô cùng giả tạo, trầm giọng nói: “Nếu chị đã không muốn nghe lời khuyên, vậy thì cứ dựa vào bản lĩnh mà làm đi!”
Lần trước sẩy tay là do Nguyễn Kiều Kiều chịu thua kém.
Lần này cô đích thân ra tay, chẳng nhẽ lại vẫn chịu thua sao?
Nực cười!
Mặc dù Nghiêm Hoàn thích dùng người mới, nhưng cũng phải nghĩ đến lợi ích phòng vé chứ!
Dù gì cô cũng là một gương mặt rất hút vé, tiếng tăm cũng chẳng thua kém ai, nếu không phải dạo này cô khá nổi tiếng, nhưng lại không có nhiều tác phẩm chất lượng, nên cô rất cần một tác phẩm vừa thu hút dư luận vừa bùng nổ phòng vé cho mình, nếu không thì cô sẽ không vì một vai diễn mà gọi dạ bảo vâng như thế này đâu!
Vì bộ phim là một bộ phim lấy góc nhìn của nhân vật nam làm chủ đạo, nên phần diễn của nữ không quá nặng nề, bởi vì vấn đề tuổi tác nên vai nữ chính đã được xác định giao cho một nữ diễn viên trung niên cũng là Ảnh hậu như cô.
Bởi vậy, vị trí để lại cho cô chỉ còn vai em gái của nam chính – nữ phụ một.
Mặc dù nói chỉ là vai nữ phụ, nhưng dù gì đây cũng là tác phẩm của Nghiêm Hoàn, đối với một nữ diễn viên trẻ nổi tiếng như cô, như vậy là đủ để đem ra khoe khoang rồi.
Hơn nữa dù là xét theo tuổi tác hay khí chất thì vai diễn này rất phù hợp với cô.
Do vậy Cảnh Diệp Nhã rất tự tin có thể đạt được vị trí này.
Cảnh Ngọc Ninh biết cô ta đang nghĩ gì, cô cũng không chen vào, đang định quay người bỏ đi thì bất chợt từ sau lưng truyền đến giọng của một người đàn ông.
“Cảnh Ngọc Ninh?”
Cô quay đầu, thấy Mộ Ngạn Bân đang bước đến chỗ cô.
“Anh Bân.”
Trên gương mặt Cảnh Diệp Nhã hiện rõ vẻ mừng rõ, bước đến quấn lấy cánh tay anh ta, giọng mềm mỏng: “Anh đến rồi!”
Mộ Ngạn Bân liếc qua cô ta, gật đầu: “Ừ, anh vừa bàn chuyện với bạn xong, vừa nãy bọn em nói chuyện gì thế?”
Không phải là anh không thấy được bầu không khí này có gì đó sai sai, chỉ là anh vẫn biết, Cảnh Ngọc Ninh và Cảnh Diệp Nhã trước giờ không hề hòa hợp với nhau.
Nên anh cũng chỉ là tùy ý hỏi một câu.
Không ngờ, Cảnh Diệp Nhã còn chưa kịp nói gì, Nguyễn Nhàn bên cạnh đã giận dữ lên tiếng: “Anh Mộ, nhất định anh phải đòi lại công bằng cho Diệp Nhã, Cảnh Ngọc Ninh cô ta quá đáng lắm rồi! Cô ta muốn cướp vai của Diệp Nhã thì không nói, nhưng vừa thấy chúng tôi đến đã vội vàng bảo đạo diễn Nghiêm đi về, giống như cô ta đang sợ Diệp Nhã sẽ nói chuyện thêm với đạo diễn Nghiêm vậy, cũng không biết cô ta có ý gì?”
Cảnh Diệp Nhã miễn cưỡng nở nụ cười: “Nhàn, cô đừng nói thế, chị… chị ấy chắc không phải cố ý đâu.”
Không phải cố ý đâu?
Ý là cô ta thực sự hiềm nghi cô cố ý đuổi người đi vì không muốn cô ta nói chuyện với đạo diễn Nghiêm sao!
Cảnh Ngọc Ninh nghiền ngẫm nhìn qua Mộ Ngạn Bân, quả nhiên thấy sắc mặt anh ta trầm hẳn xuống.
Anh nhìn Cảnh Ngọc Ninh, đôi mày đẹp đẽ nhăn lại, anh thấp giọng nói: “Cảnh Ngọc Ninh, vai diễn Nghê Lam này Diệp Nhã đã nghiên cứu rất lâu rồi, cô ấy rất thích vai diễn này, em đừng tranh với cô ấy nữa.”
Cảnh Ngọc Ninh khẽ cười khúc khích.
“Mộ Ngạn Bân, rốt cuộc anh lấy tự tin ở đâu ra mà nghĩ là tôi sẽ nghe anh thế?”
Mộ Ngạn Bân cứng họng.
Sự thật là Cảnh Ngọc Ninh thực sự không cần phải nghe anh ta.
Nhưng dù gì bọn họ đã ở bên nhau sáu năm, sáu năm này, cô vâng lời anh răm rắp, chỉ cần mà anh nói, hầu như cô sẽ không phản đối.
Vì vậy, anh ta vô thức thành thói quen, những tưởng lần này cô vẫn sẽ nghe lời anh.
Trong bầu không khí tràn ngập sự ngượng ngùng mơ hồ.
Một nữ sinh đi cùng Diệp Nhã khinh thường hừ một cái: “Tưởng mình là ai chứ! Diệp Nhã người ta không thèm tính toán với cô đấy, nếu không thì dựa vào những bê bối của cô năm năm trước, cô cũng chẳng có tư cách lọt vào mắt xanh của đạo diễn Nghiêm đâu!”
Khuôn mặt Cảnh Ngọc Ninh hơi biến sắc, cô trầm giọng nói một câu: “Không được nhắc đến chuyện này.”
Cô nữ sinh kia không phục tiếp tục nói: “Tại sao lại không được nhắc! Vốn dĩ là thế mà! Chỉ cần là thứ cô muốn, cô lại chẳng từ thủ đoạn đi cướp về đó sao?
Giống như năm năm trước, bản thân chẳng có tài cán gì để thi đỗ vào Học viện Nghệ thuật Hoàng gia, như lúc cô ta ăn trộm tác phẩm của chị ý, cái loại vì lợi ích mà bỏ cả tình nghĩa chị em này, cũng chỉ có chị còn đứng ra bảo vệ cô ta thôi.
Nghe em nói, phải để cho tất cả mọi người biết được chuyện cô ta đã làm, nhìn thấy khuôn mặt thật của cô ta, thì mới không bị gương mặt này lừa!”
“Vân Vân! Đừng nói nữa!”
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
“Năm năm trước có chuyện gì? Có chuyện gì liên quan đến Học viện Nghệ thuật Hoàng gia sao?”
“Cô còn không biết sao? Hai người bọn họ là hai chị em, nghe nói năm năm trước người chị vì đố kỵ với tài năng của em gái, nên đã lấy trộm tác phẩm của em gái giả làm của mình để nộp lên, kết quả là bị người ta điều tra ra được! Hại mình không thi đỗ thì chẳng nói, ngay cả cô em gái cũng bị trượt.”
“Hả? Thật sao? Còn có chuyện này á?”
“Hồi đó chuyện này được lan truyền khắp trường cấp ba Uất Lam và Học viện Nghệ thuật Hoàng gia mà, tuyệt đối không phải là giả đâu!”
“Con người này tâm địa cũng độc ác quá đi! Học viện Nghệ thuật Hoàng gia ba năm mới chiêu sinh một lần, cơ hội hiếm có như thế mà!”
“Ai nói không phải chứ?”
“Bản thân mình thi không đỗ thì chỉ có thể nói là kỹ năng không được như vẻ ngoài, sao lại còn đi trộm bài của người khác chứ? Phẩm hạnh cũng đê hèn bỉ ổi quá!”
“Đúng thế đúng thế.”
Cô nữ sinh tên Vân Vân kia nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người xung quanh liền đắc ý nhướng mày.
Cảnh Diệp Nhã thấy thế, trên khuôn mặt xinh đẹp để lộ ra vẻ hoảng loạn, vội vàng giải thích: “Mọi người đừng nói nữa, mọi chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu, chị… chị ấy cũng chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến thôi, chị ấy không cố ý đâu!”
“Cảnh Diệp Nhã, em cũng lương thiện quá đấy! Người như thế mà em còn che giấu hộ cô ta!”
“Đúng vậy, người ta bắt nạt em đến mức đấy rồi, cho dù em có nhượng bộ đến mấy thì cũng không thể đổi lại sự cảm kích của cô ta được đâu, em đừng ngốc nữa!”
“Không, chị ấy không phải người như thế.”
“Diệp Nhã, không phải tôi nói em, em cũng yếu đuối quá rồi, nếu tôi mà là em, có người chị như thế này, tôi nhất định phải ăn miếng trả miếng, cho tất cả mọi người đều biết chuyện này, để cô ta mãi mãi không thể ngẩng đầu lên mới được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.