Chương trước
Chương sau
Lục Diễn Chi đưa ra điều kiện này, nếu thua chỉ là thua một năm nữa mà thôi.
Nếu thắng, không chỉ vị trí quán quân được trả lại cho đội xe Hắc Mã mà còn nhét vào một tay đua cực giỏi. Từ nay về sau, ít nhất trong vòng năm năm sẽ không cần phải lo lắng về tình hình của Hắc Mã nữa.
Mà năm năm sau, nhân tài thay máu tất nhiên sẽ bổ xung vị trí trống, đến lúc đó bất kể Cảnh Ngọc Ninh đi hay ở, cũng không cần lo lắng.
Không thể không nói, gừng càng già càng cay!
Chỉ mấy câu nói đó đã trực tiếp phá hỏng đường lui của Cảnh Ngọc Ninh.
Nhưng nếu Cảnh Ngọc Ninh dám đến, làm sao có thể là người sợ chuyện được?
Cô mỉm cười và giơ tay ra: “Được, một lời đã quyết!”
“Một lời đã quyết!”
Hai bàn tay đập vào nhau trong không trung, hoàn toàn quyết định chuyện này.
Nửa giờ sau, trận chung kết cuối cùng sắp bắt đầu.
Tay đua của ba đội xe đều ra sân. Khi mọi người thấy người bên phía đội xe Hắc Mã đi ra không phải là Lục Diễn Chi mà là một cô gái xa lạ mặc trang phục đua xe, tất cả đều không khỏi sửng sốt.
Cô ấy là ai?
Tại sao cô ấy lại mặc trang phục của đội xe Hắc Mã?
Bên phía đội xe Hắc Mã đổi người rồi sao?
Quý Lâm Uyên thấy người đi ra chính là Cảnh Ngọc Ninh thì cũng hơi ngẩn người, sau đó nhíu mày.
Cảnh Ngọc Ninh đi tới trước mặt anh ta, cười híp mắt vẫy tay nói: “Anh Quý, đã lâu không gặp rồi, anh khỏe chứ!”
Ba năm học cùng trường nên Quý Lâm Uyên đương nhiên nhận ra Cảnh Ngọc Ninh.
Anh ta không chỉ nhận ra, còn biết rõ cô là bạn gái tốt của người phụ nữ kia.
Anh ta nhíu mày, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh một lượt và trầm giọng nói: “Cô tới đây làm gì?”
Cảnh Ngọc Ninh nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Tới thi đấu thôi!”
Vẻ mặt Quý Lâm Uyên lập tức trầm xuống.
Cách đó không xa, Hoa Mộng Dao cũng phát hiện ra Cảnh Ngọc Ninh.
Cô ấy trợn tròn mắt không dám tin, vội vàng xuyên qua đám người chạy tới.
“Ninh Ninh, cậu làm gì thế? Cậu đừng hồ đồ nữa, nhanh quay lại với tớ đi!”
Hoa Mộng Dao suốt ruột không chịu nổi, từ phía sau co người muốn kéo Cảnh Ngọc Ninh về.
Quý Lâm Uyên thấy Hoa Mộng Dao ở trước mặt, cho dù cô ấy đội mũ và đeo khẩu trang còn trốn sau lưng Cảnh Ngọc Ninh, nhưng anh ta vừa liếc mắt vẫn nhận ra cô.
Gương mặt đẹp trai vốn đã lạnh lại càng lạnh hơn.
Cảnh Ngọc Ninh âm thầm kéo Hoa Mộng Dao lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Quý Lâm Uyên.
“Thế nào? Anh Quý bất ngờ khi thấy tôi ở đây à? Sẽ không phải là anh sợ không dám thi đấu đấy chứ?”
Quý Lâm Uyên cười lạnh, xoay người quay về.
“Anh Quý, anh đi đâu vậy? Chúng ta không thể so tài sao?”
Quý Lâm Uyên lạnh lùng nói: “Cô không phải là người của Hắc Mã, nếu Lục Diễn Chi không dám đi ra, cuộc tranh tài này cũng không còn giá trị nữa.”
Cái gì?
Tất cả mọi người bối rối.
Cảnh Ngọc Ninh khẽ nhíu mày, sau đó bỗng nhiên cao giọng nói: “Quý Lâm Uyên, ai nói tôi không phải là thành viên trong đội Hắc Mã chứ? Tôi tạm thời gia nhập không được sao? Ngược lại, anh vừa vào trận thi đấu lại bỏ chạy, nói ra cũng không sợ mất mặt à?”
Quý Lâm Uyên đứng lại.
Anh ta quay đầu, lạnh lùng nhìn Cảnh Ngọc Ninh.
Cảnh Ngọc Ninh liền nói nhanh: “Không bằng như vậy đi, chúng ta lại đánh cược, nếu hôm nay tôi thua, Hắc Mã từ nay về sau rời khỏi sân thi đấu, cũng không tham gia bất kỳ đường đua nào trong nước nữa. Nếu tôi thắng….”
Cô dừng lại một lát, bỗng nhiên kéo Hoa Mộng Dao tới trước mặt, sau đó cười híp mắt nói: “Anh lại ăn bữa cơm cùng chị em tốt này của tôi, thế nào?”
Lời này vừa ra, xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười và tiếng huýt gió.
Gương mặt Hoa Mộng Dao lập tức đỏ bừng.
Cô ấy cúi đầu, cố dùng mũ che đi mặt mình và nói với giọng điệu sốt ruột: “Ninh Ninh, tớ không ăn cơm với anh ấy, cậu đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!”
Cảnh Ngọc Ninh nghiến răng khẽ nói: “Cậu có chút tiền đồ cho tớ được chưa? Có cơ hội cùng nhau ăn một bữa cơm thì dù sao cũng tốt hơn mỗi ngày chen lấn trong một đám fan nhỏ làm cảnh nền, nếu chẳng may cọ ra chút tia lửa yêu đương thì đại mỹ nhân nước T cậu cũng đạt được tâm nguyện nhiều năm.”
Sắc mặt Hoa Mộng Dao chợt biến đổi, dường như nghĩ tới điều gì đó nên sắc mặt mơ hồ có phần trắng bệch.
Mà ở phía sau, các thành viên trong đội Hắc Mã cũng nghe được chuyện từ nay về sau rời khỏi sân thi đấu, bọn họ có phần không bình tĩnh nổi.
Có người tiến tới một bước muốn ngăn cản lại bị Lục Diễn Chi chặn lại.
Anh ta nhìn bóng lưng của Cảnh Ngọc Ninh, trầm giọng nói: “Dùng người phải tin người. Tôi tin tưởng cô ta sẽ không lấy tương lai của cả đội xe ra nói đùa đâu.”
Các thành viên trong đội không thể làm gì khác hơn là ép xuống bất mãn trong lòng, lùi lại.
Bên kia, Quý Lâm Uyên nghe Cảnh Ngọc Ninh nói vậy thì ánh mắt nhìn tới trên người Hoa Mộng Dao phía sau cô.
Gương mặt anh ta lạnh lùng, vẻ mặt ngả ngớn kèm theo sự châm chọc không nói nên lời, lạnh lùng hỏi.
“Cô muốn ăn cơm với tôi à?”
Hoa Mộng Dao khẽ run lên.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không phát hiện ra vẻ khác thường của cô ấy, âm thầm kéo tay của cô ấy và khẽ nói: “Chị em tốt à, thời điểm quan trọng như vậy thì đừng khiếp sợ chứ!”
Lúc này Hoa Mộng Dao mới ngẩng đầu lên.
Cô ấy nhìn người đàn ông đứng đối diện.
Bộ trang phục thi đấu màu lam đậm càng tôn lên dáng người cao ráo, đôi chân dài của anh ta, gương mặt ngang tàng lại sắc bén, cho người ta một cảm giác lạnh lùng và bá đạo.
Cô ấy mím môi.
Một lát sau, cô ấy rốt cuộc vẫn cố lấy can đảm đứng ra, lớn tiếng nói: “Vậy thì thế nào? Anh… anh nói đi! Có dám thi đấu hay không?”
Tuy cô ấy đã lấy hết can đảm nhưng dù sao vẫn có chút chột dạ, nói lắp ba lắp bắp, khẩn trương đến không chịu được.
Quý Lâm Uyên dường như nghe được chuyện gì nực cười.
Anh ta bỗng nhiên cười lạnh, ánh mắt giễu cợt nhìn lướt qua Hoa Mộng Dao sau đó không để ý tới cô ấy nữa, ôm mũ bảo hiểm đi thẳng đến chiếc xe đua của mình.
Đây là đồng ý rồi.
Xung quanh lập tức lại vang lên những tiếng xôn xao.
Cho dù người phụ nữ kia đội mũ lại đeo khẩu trang, nhưng chỉ từ đôi mắt và dáng người nóng bỏng kia lại không khó tưởng tượng được gương mặt phía dưới lớp khẩu trang chắc chắn rất đẹp.
Từ trước đến nay, trên sân đua xe đều là cuộc chiến của hormone.
Mà phụ nữ càng như chiếc xe tốt, càng là đối tượng mà đàn ông muốn chinh phục nhất.
Hoa Mộng Dao nắm thật chặt tay của Cảnh Ngọc Ninh, vì khẩn trương mà cả người đều run rẩy không kìm chế được.
Mãi đến khi người đàn ông kia đến gần, một giọng nói vừa khẽ lại vừa lạnh lùng nhẹ nhàng vang lên trên đầu cô ấy.
“Cô vĩnh viễn cũng sẽ không có được cơ hội này nữa đâu!”
Gương mặt cô ấy chợt trắng bệnh.
Bên trong sân vô cùng sôi động, quá ầm ĩ, anh ta lại nói rất khẽ nên ngoại trừ Hoa Mộng Dao ra, không ngờ không có người nào khác nghe được.
Ngay cả Cảnh Ngọc Ninh đứng bên cạnh cũng không biết người đàn ông vừa đi qua rốt cuộc nói gì.
Cảnh Ngọc Ninh thấy sắc mặt cô ấy có gì đó không ổn, quan tâm hỏi: “Cậu làm sao vậy? Không sao chứ?”
Hoa Mộng Dao lắc đầu.
“Tớ, tớ không sao. Ninh Ninh, từ trước tới nay cậu chưa từng đua xe, thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Vẻ mặt cô ấy lo lắng.
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười vỗ nhẹ vào vai cô ấy.
“Cậu không cần lo lắng đâu, cứ ngoan ngoãn chờ thức thức bữa tối dưới ánh nến cùng nam thần của cậu là được rồi!”
Cô nói xong liền tự tin hất tóc và đội mũ bảo hiểm vào, đi tới chỗ xe đua của mình.
Mỗi người lại vào vì trí của mình, tiếng còi vang lên, trận thi đấu bắt đầu.
Ba chiếc xe đua đồng thời lao ra, Quý Lâm Uyên đoạt được vị trí đầu tiên.
Cảnh Ngọc Ninh vững vàng lao theo phía sau, lướt qua mấy chướng ngại vật với động tác nhanh chóng mà tuyệt đẹp, bám sát chiếc xe phía trước.
Vị trí thứ ba đã nhanh chóng bị hai người bỏ qua một đoạn xa. Quý Lâm Uyên nhìn qua gương chiếu hậu thấy chiếc xe phía sau liền nhíu mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.