Tô Thâm đã mở cửa xe cho cô và cung kính hỏi: “Mợ chủ, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Cảnh Ngọc Ninh quay sáng nhìn két sắt ở trên ghế sau một lát rồi mới khẽ nói một tiếng: “Về nhà trước đã!”
Sau khi trở lại Lục Viên, thím Lưu thấy Tô Thâm nâng một két sắt lớn như vậy về, còn tưởng Cảnh Ngọc Ninh mua đồ trang sức gì quý giá.
Bà vui mừng, vội vàng đi tới đỡ, nhưng không ngờ khi đưa lên tầng và mở ra, chỉ thấy có một vòng cổ nhìn qua rất bình thường.
Cho dù kiểu dáng có chút tinh tế, nhìn qua miếng phỉ thúy vỡ phía trên có tỉ lệ cũng không tệ, nhưng hình như cũng không đắt tiền đến mức phải bỏ vào trong két sắt!
Thật ra Cảnh Ngọc Ninh cũng hơi lúng túng.
Ban đầu, Tô Thâm vốn chuẩn bị két sắt là vì đề phòng trong di vật mẹ cô để lại có vài thứ đắt tiền, sợ không dễ mang đi.
Kết quả đã gây ra một sự hiểu nhầm như vậy.
Cảnh Ngọc Ninh buồn cười, nhưng nghĩ đến mình cuối cùng cũng lấy lại được di vật của mẹ thì trong lòng vẫn rất cao hứng.
Cô đứng ở phía trước cửa sổ, đối diện với ánh sáng mặt trời và cẩn thận quan sát mặt trái của mặt vòng cổ.
Phía trên còn khắc mấy chữ nhỏ, là chữ cái viết tắt tên đầu của mẹ, m-t-v.
Mẹ mất quá đột ngột, tất cả mọi thứ trong nhà đều bị hai mẹ con kia chiếm mất, bây giờ cũng chỉ để lại cho cô có vật này.
Cảnh Ngọc Ninh nghĩ tới đây chỉ cảm giác trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475713/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.