Còn lại đều là thông báo thảm hại đến nỗi người ta không muốn nhắc lại.
Xem đến đây, Cảnh Ngọc Ninh im lặng vỗ trán.
Không thể không nói, đã đi đến bước này, mười người này mà còn sẵn lòng ở lại công ty, không thể nghi ngờ gì đây chính là tình yêu đích thực.
Cô thu dọn mấy tờ giấy lại, đánh dấu đơn giản lên tờ giấy, sau đó cũng gấp lại, đứng lên.
Cô duỗi lưng một cái, nhìn về phía đồng hồ treo tường, phát hiện đã hơn mười giờ ba mươi phút đêm.
Bất tri bất giác, thời gian lại trôi qua nhanh như vậy.
Cảnh Ngọc Ninh mở cửa đi ra ngoài.
Lúc mở cửa đi ra ngoài, cô nghe thấy trong phòng làm việc có tiếng người nói chuyện, cô cẩn thận nghe, hình như là đang họp.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không để ý, xuống lầu rớt một ly sữa bò nóng, sau khi uống xong, lúc này mới trở về phòng ngủ cầm khăn đi rửa mặt.
Thím Lưu vừa vặn đi lên, thấy cái vali cô đặt trong phòng ngủ, mở miệng hỏi: “Mợ chủ có cần tôi giúp mợ dọn dẹp vali này một chút không?”
Cảnh Ngọc Ninh suy nghĩ, trong vali chỉ là một vài vật dụng thường ngày mà thôi, không có gì mà không thể cho người khác xem được.
Thế là cô gặt đầu: “Vậy cũng được, làm phiền thím rồi.”
“Không cần khách khí đâu mợ chủ.”
Cảnh Ngọc Ninh giao vali cho thím Lưu, sau đó đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có trọn bộ dụng cụ rửa mặt hoàn toàn mới, là hương vị và thương hiệu mà cô thích, đều là do Lục Trình Niên đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-quoc-dan/1475711/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.