Tống Vi Vi ăn cơm thích rưới dấm chua, hơn nữa còn rưới đặc biệt nhiều, vì thế bị Dung Mạn ghét bỏ, hiện tại ngửi thấy mùi dấm chua hăng như vậy, không khỏi hiếu kỳ thăm dò hướng cách vách nhìn thoáng qua.
"..."
"Ơ——! Cố Văn Sam?!"
Cố Văn Sam mặt không chút thay đổi buông bình dấm chua, ngẩng đầu nhìn Tống Vi Vi liếc mắt một cái: "Thật tình cờ, em cũng ở trong này ăn dấm chua, à không, ăn bún?"
Dấm chua?
Tống Vi Vi xấu hổ không thôi: "À, tình, tình cờ..., chị... sao lại cho nhiều dấm chua như vậy?"
Cố Văn Sam dùng chiếc đũa xoắn xoắn bún gạo: "Bởi vì, ừm..., chị, thích ăn." Nói xong, nàng đảo chiếc đũa, động tác thong thả gắp lên cho vào miệng.
Tống Vi Vi: "..."
Màu nâu đậm của dấm chua cùng màu hồng của bún gạo hòa thành một khối, dấm chua vị càng đậm, chỉ cần nhìn cũng có thể cảm nhận được vị của dấm chua đập vào mắt.
Tống Vi Vi nhìn kỹ biểu tình Cố Văn Sam, phát hiện trên mặt nàng không hề dao động, phảng phất tuyệt không cảm giác.
Mẹ ơi...
Tống Vi Vi cười gượng trở lại chỗ ngồi: "Em không quấy rầy chị, chị ăn đi."
"Ừm."
Cố Văn Sam thấy Tống Vi Vi không nhìn thấy mình nữa, chớp mắt một cái thành bộ mặt dữ tợn, buông lỏng một hơi, nhanh chóng nhấc ấm trà bên cạnh lên, rầm rầm uống.
TvT mình không hề thấy chua, mới, mới không chua đâu! Còn không chua bằng một nửa bảo bảo trong lòng!
Tống Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-nang-song-lai/2515002/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.