Tiết Phó Niên đem con vật dưới lòng bàn tay ôm vào lòng, cẩn thận vuốt ve, sau lại mừng rỡ kéo khoé môi cong lên, nở nụ cười nói: "Là một chú chó sao, sao em lại không nghe tiếng nó kêu nhỉ?"
Quý Duẫn cũng bật cười, cô nhìn khuôn mặt ngây ngô dễ thương của Tiết Phó Niên, không thể để nàng trêu đùa lâu, cô cẩn thận kéo Tiết Phó Niên vẫn đang ngồi xổm trên đất ôm cún con: "Là giống chó Labrador, chú chó này đã được huấn luyện chuyên môn, bây giờ là một chưa chó dẫn đường, không sủa đâu."
Tiết Phó Niên nghe xong, ngây ngẩn một hồi, mãi vẫn chưa định thần lại đến khi Quý Duẫn vỗ vỗ tay nàng, cô nói: "Nếu sau này chị không ở cạnh em, ít nhất vẫn còn nó ở cạnh em, chị cũng thấy yên tâm hơn."
"Chị muốn đi đâu sao?"
Quý Duẫn không ngờ là tư duy Tiết Phó Niên lại nhanh như vậy, ban đầu là cười cười, sau đó đẩy chú chó vào vòng tay nàng: "Chị có đi đâu đâu, ý chị là có đôi khi chị chút chuyện phải làm, có nó đồng hành cùng em cũng tốt, em cũng không cần phải sợ."
"Nào, kiểm tra xem, xem có thích hay không."
Tiết Phó Niên khịt mũi một cái rồi cười, sau đó chạm vào đầu chú chó, nụ cười trên mặt ngày càng tươi hơn, cười rất vui vẻ.
"Thích."
"Vậy thì tốt." Quý Duẫn cũng nở nụ cười theo, xoay người gật đầu với người bán, dẫn theo một người một chó đi ra ngoài.
Ở trong xe Tiết Phó Niên vẫn im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-nang-mu-sao/3352129/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.