Nóng, thật sự là rất nóng, đóng chặt gian phòng, Cô gái ấy ngồi lặng lẽ trên sàn đá cẩm thạch, trong lồng ngực nàng ôm chặt cây đàn ghi-ta vĩnh viễn không bỏ rơi nàng, không khí xung quanh bắt đầu cháy rực.
"Keng -" nhẹ nhàng bấm thử dây đàn, xúc giác thật quen thuộc, dường như nhớ tới điều gì, nàng thả cây đàn ghita xuống đầu gối, rướn người với lấy khung ảnh đầu giường, đó là tấm hình nàng thích nhất, nàng ngắm nhìn hai cô gái trong ảnh đang mỉm cười rất hạnh phúc, mắt nàng bỗng tối sầm, lấy tấm ảnh từ trong khung ra, giữ chặt nó ở trong tay thật lâu, rốt cục thở dài, sau đó cẩn thận nhét vào trong túi áo, còn chưa muốn buông tay, vì lẽ đó cho dù phải chết đi, vẫn là muốn mang theo chút hồi ức....
Là lần cuối cùng chăng? Nàng nhìn ngắm không gian xung quanh mình một chút, nơi này là nơi nàng đã sống hơn hai mươi năm, khói đã bắt đầu lan tỏa trong phòng, nàng bắt đầu ho khan, nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu tăng cao, khiến cho hô hấp của nàng cũng dần trở lên khó khăn.
Không được, vẫn còn món quà cuối cùng, nàng lấy lại bình tĩnh, đeo tai nghe vào tai, chăm chú đè lên dây đàn, âm thanh đầu tiên phát ra, lanh lảnh đến kì lạ, rõ ràng là giai điệu vui vẻ, làm sao lại khiến cho người ta muốn rơi lệ đây? Không biết là vì khói làm cho nàng rơi lệ hay vì nguyên nhân gì khác, đôi mắt của nàng có chút khó chịu, có giọt nước mắt lặng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-than-la-phai-dem-ve-sung/2454810/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.