Chương trước
Chương sau
- Editor: BlackObs

Mục Tiểu Phàm vẫn huyên thuyên nói, chưa phát hiện chuyển biến nét mặt của nữ thần.

​"Yêu một người chính là muốn dành tặng đối phương mọi thứ tốt nhất, dù có việc hay không có việc cũng nhớ người ta, trăm nhớ vạn nhớ không ngừng được...tóm lại gặp bất cứ chuyện gì cũng nhớ đến người ta được hết". Mục Tiểu Phàm hăng say nói về tình yêu, rồi có chút ngập ngừng: "Nếu như em thích một người...em chỉ hy vọng mình là cái đuôi của người ta, người ta đi đâu em đi theo đó".

​Hứa Hạ bật cười, thanh âm trầm thấp lại thập phần gợi cảm.

​Mục Tiểu Phàm bị tiếng cười của nàng mê hoặc, bắt gặp ánh nhìn của đối phương, cô vùi mặt vào chăn bối rối nói: "Thật sự là vậy mà".

​"Chị không biết nữa". Ít phút sau, Hứa Hạ mới lên tiếng, ánh mắt mông lung.

​"Không biết cái gì?" Mục Tiểu Phàm ló đầu ra, thắc mắc nhìn nàng.

​"Không có gì". Hứa Hạ muốn kết thúc đề tài.

​Ốc sên!

​Không trêu nàng thì nàng đưa đầu ra, còn đụng tới thì nàng lại chui vào vỏ. Mỗi ngày nàng đều mang cái vỏ bọc đó, cũng không biết có mệt hay không.

​Oán thầm xong, Mục Tiểu Phàm lại thấy xót xa, cô dựa vào đầu vai đối phương, nhỏ giọng nói: "Không biết cũng không có gì đáng ngại, em biết là tốt rồi".

​Hứa Hạ nhắm mắt che giấu đi tâm tình phức tạp.

​Ngày hôm sau, lúc Hứa Hạ mở mắt ra thì Mục Tiểu Phàm đã dậy từ lâu và đang bận rộn ở trong bếp.

​"Dì ơi, dì thấy con làm cái bánh mì này thế nào?". Hứa Hạ đi tới cửa phòng bếp liền thấy Mục Tiểu Phàm mặc tạp dề đứng cười khanh khách.

​"Học tỷ, chị dậy rồi". Mục Tiểu Phàm thấy Hứa Hạ thì lên tiếng thúc giục: "Mau đánh răng rửa mặt để còn ăn bữa sáng em làm nè".

"Thố Thố a, bạn học của con thật lợi hại, mẹ phải học theo một ít mới được". Bà Hứa cười vui vẻ, ra sức ca ngợi Mục Tiểu Phàm.



Người được khen ngượng ngùng nở nụ cười.

Khoé miệng Hứa Hạ cũng cong lên một chút.

​Chờ Hứa Hạ ngồi xuống bàn ăn, Mục Tiểu Phàm bưng ra cho nàng một chén cháo, ưỡn ngực giới thiệu: "Đây là cháo trứng muối thịt nạc, mềm mịn thơm ngon vô cùng".

​"Chỉ là một chén cháo nhỏ mà qua miệng em nghe như sơn hào hải vị nhỉ". Hứa Hạ múc một muỗng nếm thử, con ngươi xoẹt qua tia sáng, đối diện ánh mắt mong đợi của Mục Tiểu Phàm, nàng nhàn nhạt nói: "Cũng không tệ lắm".

​"Em bảo rồi mà, ăn ngon ha". Mục Tiểu Phàm không có bỏ sót biểu cảm trong thoáng giây của nữ thần, cô cùng bà Hứa liếc mắt nhìn nhau, len lén mỉm cười.

​"Kế tiếp là bánh mì mềm có độ ngọt vừa phải". Mục Tiểu Phàm bưng lên một dĩa sứ màu trắng, trên dĩa có bày mấy cái bánh mì hình con thỏ, cô ngọt ngào cười đặt xuống trước mặt nữ thần.

Bà Hứa cũng cao hứng dõi theo con gái cưng của mình, mặt mày không giấu được ý cười.

​Hứa Hạ cầm đũa gắp một cái bánh mì đưa lên miệng cắn thử, trong nháy mắt nước đậu đỏ bên trong phun ra dính vào mặt Hứa Hạ khiến nàng sững sờ mấy giây.

​"Ha ha ha ha ha". Mục Tiểu Phàm và bà Hứa bật cười.

​Hứa Hạ bình tĩnh lấy khăn giấy lau nước sốt trên mặt, thản nhiên gắp nửa phần bánh mì còn lại ăn tiếp.

​"Học tỷ, ăn ngon không? Nếu muốn sau này mỗi ngày em đều làm cho chị ăn". Mục Tiểu Phàm húp một muỗng cháo vui vẻ nói.

​"Làm sao phiền con vậy được, vẫn là để dì làm đi, vừa nãy dì nhìn con làm một lần, một hồi con chỉ dì thêm lần nữa là dì học xong". Bà Hứa cất lời.

​Mục Tiểu Phàm gật đầu. Ở nhà thì dì cứ làm đi còn ở trường con làm. Nghĩ vậy thôi Mục Tiểu Phàm đã thấy sướng rơn cả người.

- ------

​Buổi chiều hai người ra trạm xe về trường học.

​Trên xe lửa, cả hai ngồi đối diện một đôi tình nhân, ngón tay họ đeo nhẫn cưới có lẽ là vừa mới kết hôn.

​"Cưng à, sao mẹ cưng lại không thích chứ?". Cô gái tóc dài dợn sóng ôm cánh tay cô gái tóc ngắn làm nũng, bờ môi đỏ hơi bĩu ra, dù cho nàng đã 30 tuổi.

Cô gái tóc ngắn nắm tay nàng, mười ngón đan vào nhau, giọng trầm trầm, "Em thích là được rồi".

​"Hmm, chỉ giỏi nói ngọt nhưng chị thích". Cô nàng tóc dài cũng không để tâm xung quanh, dứt lời liền hôn lên môi người kia. Hôn xong ngồi ngay ngắn lại mới đưa mắt nhìn Mục Tiểu Phàm ở phía đối diện rồi chuyển mắt sang Hứa Hạ đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, khoé miệng nàng nhẹ nhếch lên.

​"Này em gái, đây là bạn gái em hả?". Nàng dùng ngón tay quấn lấy lọn tóc dài rơi trước ngực, nhỏ giọng hỏi.

​Mục Tiểu Phàm mỉm cười thầm nghĩ: Nhãn lực thật tốt nha!

​Đáng tiếc cô không thể quang minh chính đại thừa nhận, chỉ có thể uyển chuyển nói: "Không phải, đây là bạn học em". Đến đây thì dừng một chút rồi bổ sung: "Nhưng tụi em ở cùng ký túc xá, chung phòng".

Dường như ngầm hiểu, cô ta nháy mắt với Mục Tiểu Phàm: "Vậy cũng không khác nhau mấy a".

​Mục Tiểu Phàm có người hiểu ý nên bật cười khúc khích, Hứa Hạ quay qua nhìn cô. Mục Tiểu Phàm thấy nàng nhìn mình, vội ho khan vài tiếng nghiêm túc hỏi: "Sao vậy?".

​"Em tránh qua một chút, chị muốn đi phòng vệ sinh". Hứa Hạ đứng lên nói.

"Ah oh". Mục Tiểu Phàm đứng tránh ra để nàng đi ra ngoài.

​Thấy Hứa Hạ đi vào phòng vệ sinh, Mục Tiểu Phàm mới tám chuyện với cô gái kia, "Hai chị kết hôn rồi à?".

​"Đúng vậy, kết hôn được một tháng, vừa đi hưởng tuần trăng mật xong, giờ đang trên đường trở về". Cô nàng tóc quăn dài khoe chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, ngọt ngào nói.

​"Chúc mừng chúc mừng." Mục Tiểu Phàm tươi cười.

​"Hai em còn là học sinh huh?" Đánh giá gương mặt Mục Tiểu Phàm có vẻ trẻ con, cô ta tò mò hỏi.

​"Dạ, em còn đi học". Mục Tiểu Phàm gật đầu đáp.

"Em thích bạn ấy huh?".

​Nhắc đến Hứa Hạ, Mục Tiểu Phàm không nhịn được mỉm cười, trả lời không chút xấu hổ: "Dạ đúng, rất thích, em yêu đơn phương người ta đã sáu năm hai tháng".

"Lâu vậy sao?". Giật mình với đáp án này, cô gái dựng ngón cái lên khen ngợi: "Em thật lợi hại, kiên trì được lâu như vậy".

"Cho dù lâu tới cỡ nào em cũng đều có thể kiên trì". Mục Tiểu Phàm nói xong lời này, cô gái tóc ngắn nãy giờ ngồi im lặng mới đưa mắt nhìn cô, Mục Tiểu Phàm mỉm cười gật đầu chào nàng.

Cô tóc quăn ôm cánh tay người bên cạnh nói: "Chị theo đuổi hai năm mới được đó, nếu năm nay mà nàng vẫn không đồng ý chắc chị đã bỏ cuộc, giờ so sánh với em, chị thấy mình thật kém xa".

​"Tình yêu không thể đem ra so sánh vậy được". Mục Tiểu Phàm xua tay, đang tính nói tiếp thì Hứa Hạ trở lại, cô đành nuốt lời muốn nói vào bụng.

Người kia cũng hiểu tình hình, không bàn đề tài này nữa, chỉ trò chuyện linh tinh cùng Mục Tiểu Phàm.

Khi các nàng xuống trạm, cô gái tóc quăn dài vẫn chưa thoả mãn, để lại một tấm danh thiếp cho Mục Tiểu Phàm.

​Mục Tiểu Phàm vẫy tay tạm biệt bọn họ, cúi đầu vừa nhìn danh thiếp liền hít sâu một hơi lẩm bẩm, "Đổng Nghệ? Người đó là giám đốc công ty truyền thông giải trí sao?". Mục Tiểu Phàm giật mình, không ngờ cô lại tình cờ quen biết người mà vài năm sau sẽ trở thành nhân vật có thế lực nổi tiếng nhất trong giới giải trí.

​"Có chuyện gì à?" Hứa Hạ dĩ nhiên không hề chú ý gì tới vấn đề này.

"Không..không sao". Mục Tiểu Phàm nhìn danh thiếp trong tay, nhíu mày suy nghĩ rồi đưa cho Hứa Hạ, "Cái này cho chị, chị giữ nó kỹ nha, sau này có ích lắm đó".

​Hứa Hạ nghi ngờ tiếp nhận, một cái tên xa lạ cùng công ty xa lạ, nàng khó hiểu nhìn Mục Tiểu Phàm, không biết em ấy đưa cho mình cái này làm chi.

​Mục Tiểu Phàm sau khi suy xét quyết định lấy lại tấm danh thiếp, vừa nhét vào ví tiền vừa nói: "Hay là thôi để em giữ". Dù sao bây giờ nữ thần cũng không biết chuyện tương lai, rủi chị ấy coi nó là giấy vụn ném đi thì phí mất. Vài năm sau, công ty này phất lên mạnh mẽ, bao nhiêu người đều tranh giành để hưởng lợi từ nó, có được danh thiếp riêng của giám đốc đúng là nắm vàng trong tay.

​Cả hai về tới trường học lúc chạng vạng, vừa đến phòng thì nhận được điện thoại của lão yêu.

​"Học tỷ, tối nay chúng ta ra ngoài ăn, lão yêu mời". Mục Tiểu Phàm cúp điện thoại mỉm cười nói.

"Ừ". Hứa Hạ thay áo khoác đáp.

​Bảy giờ tối, hai người đi tới nhà hàng khách sạn đã hẹn. Đệ tử đứng chờ ở cửa trông thấy cô liền mừng rỡ bước đến gần, "Thủ lĩnh, thủ lĩnh".

​"Dừng ở đó". Mục Tiểu Phàm giơ tay ngăn không cho đối phương tiến lên, đồng thời cô cũng ngầm thăm dò ánh mắt những người xung quanh.

Nhà hàng này không phải quán ăn bình dân ở phố ăn vặt, chỉ cần vài cái bàn cái ghế là ngồi xuống ăn được. Nơi đây trang hoàng khá sang trọng, không phải người nào cũng tuỳ tiện vào tiêu hoang. Và hiển nhiên trị an ở đây cũng rất tốt. Đệ tử cô đột nhiên chạy tới nhận mặt đại ca, bảo vệ không đuổi các nàng ra ngoài đã là may mắn.

​"Mọi người ở phòng mấy?" Mục Tiểu Phàm thấp giọng hỏi.

"Chị hai và chị Lam đang ở trên lầu phòng 306". Đệ tử nói.

​"Đi thôi đi thôi". Mục Tiểu Phàm giục đệ tử dẫn đường, cô và Hứa Hạ theo sau.

Lên tầng trên, cô liếc thấy có hai bảo vệ nhìn chằm chằm phía này, giống như chỉ cần các nàng làm ra động tĩnh gì thì họ liền đến xử đẹp.

​"Mấy gã bảo vệ kia chắc cho rằng tụi em là xã hội đen họp nhóm". Mục Tiểu Phàm dở khóc dở cười thì thầm với Hứa Hạ, thấy Hứa Hạ có ý cười mình, cô nhắc nhở: "Học tỷ, chị đang đi chung với tụi em đó". Ý tứ là chị cũng bị liệt vào thành phần xã hội đen rồi.

Nếu mà vậy thì nữ thần sẽ là thủ lĩnh phu nhân, tưởng tượng đến cảnh cả đám đệ tử nhao nhao gọi mình là thủ lĩnh, gọi nữ thần là phu nhân, Mục Tiểu Phàm liền ngu ngốc híp mắt cười.

​"Thủ lĩnh? Thủ lĩnh?" Đệ tử huơ huơ tay trước mặt cô.

​Mục Tiểu Phàm bị hết hồn, "Ngươi không dẫn đường đứng trước mặt ta làm cái gì?".

​Tiểu đệ bất đắc dĩ nói: "Thủ lĩnh, đến nơi rồi".

​"Nhanh vậy hả?" Mục Tiểu Phàm nhìn số phòng đúng là 306, giả vờ nghiêm giọng: "Vậy còn không mau vào đi".

​"Thủ lĩnh vừa nghĩ gì thế? Cười đến ngu ngốc".

​Mục Tiểu Phàm nghe vậy liền khựng người, quay qua thấy Hứa Hạ nhếch miệng, cô nuốt khan hỏi nữ thần, "Ngốc lắm sao?".

​"Ừ khá ngốc". Hứa Hạ không nhịn được mỉm cười.

Thôi xong, nữ thần cười kiểu đó thì chắc là lúc nãy nhìn mình ngu lắm. Mục Tiểu Phàm vỗ vỗ vai đệ tử, đe doạ: "Chút nữa đừng có nhắc chuyện này đấy".

"Dạ dạ". Tiểu đệ làm sao dám cãi.

Bị nữ thần cười, Mục Tiểu Phàm thẹn quá hầm hầm xông vào phòng.

"Mục lão đại tới rồi". Lão yêu ngẩng đầu thấy Mục Tiểu Phàm, vồn vã đứng lên mời khách, nhìn mặt mày cô đỏ bừng tính mở miệng hỏi nhưng tiếp theo thấy Hứa Hạ ở sau lưng Mục Tiểu Phàm, lão yêu thoáng chốc ngẩn người.

​Không phải mỗi mình lão yêu, ngay cả Tôn Bình Lam và các tiểu đệ khác cũng ngẩn cả ra.

​Hứa Hạ không những nổi danh bởi thành tích học tập, mà còn bởi vì vẻ ngoài băng giá của nàng, thậm chí người ta còn đặt cho nàng danh hiệu "Băng sơn mỹ nhân". Thế mà giờ khắc này, cả mắt môi nàng tràn ngập ý cười, bọn họ thật sự chưa bao giờ chứng kiến qua một Hứa Hạ rạng ngời như vậy.

​Hứa Hạ cũng nhận ra ánh mắt mọi người dồn về mình, nàng vội thu hồi nụ cười, trở về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Nhóm lão yêu thức thời không đề cập tiếp, nhanh nhảu kêu hai người ngồi vào bàn.

"Nào, cạn một chén nào". Lão yêu nâng ly rượu lên, người trong bàn cũng nâng theo chúc mừng. Ngó thấy tay Hứa Hạ sắp chạm vào ly rượu, Mục Tiểu Phàm hấp tấp đưa nước trái cây qua cho nàng, nhỏ giọng nói: "Học tỷ, chị uống cái này nè".

​"Ừhm". Hứa Hạ cũng không từ chối. Cả một bàn toàn rượu vang trắng, chỉ có nàng đặc biệt uống nước cam.

Mọi người bắt đầu ồn ào trêu chọc hai nhân vật chính của ngày hôm nay là lão yêu và Tôn Bình Lam.

​Mục Tiểu Phàm nói đùa: "Tới lúc kết hôn cũng đừng quên chúng ta đó, phải gửi thiệp mời biết chưa".

​"Đúng đúng, chị hai, chị cũng không thể quên tụi em".

​"Mời, đương nhiên đều mời". Tối nay lão yêu rất có hứng, nâng ly rượu nói: "Thêm ly nữa nào".

Cả nhóm bình thường uống rượu thành quen, hết mấy chai rượu mà mặt mày bọn họ cũng chỉ hồng hào một chút.

Bên phải Hứa Hạ là Mục Tiểu Phàm, còn bên trái nàng là đệ tử của Mục Tiểu Phàm. Lúc cụng ly, đệ tử này là người kích động nhất, đổ cả rượu lên tay Hứa Hạ.



​Hứa Hạ đứng lên nói với Mục Tiểu Phàm: "Chị đi phòng vệ sinh cái đã."

​"Ừ, chị đi đi". Mục Tiểu Phàm mỉm cười gật đầu.

Hứa Hạ đi ra, mọi người vẫn hăng say cụng ly.

​"Thủ lĩnh, em rót rượu cho chị". Đệ tử ngồi kế bên Hứa Hạ cầm rượu rót cho Mục Tiểu Phàm, tiện tay cũng rót vào ly Hứa Hạ. Ai cũng lo cười nói lại là ngà say nên không chú ý tới.

​Hứa Hạ trở về nhìn cả bàn ai nấy đều hưng phấn, gò má Mục Tiểu Phàm cũng bắt đầu đỏ ửng.

​"Học tỷ, ngồi đi". Mục Tiểu Phàm thấy Hứa Hạ còn đứng nên vỗ vỗ xuống mặt ghế.

Lão yêu cầm ly rượu nói với Hứa Hạ: "Hứa học tỷ, tụi em mời chị một chén".

​Hứa Hạ không muốn làm mọi người mất hứng nên nhanh chóng ngồi xuống, theo bản năng cầm ly lên cụng với lão yêu, cũng chẳng để ý trong ly không còn là nước cam.

Nàng uống cạn một hơi xuống cổ họng, chân mày nhíu chặt.

​"Sao vậy học tỷ?". Mục Tiểu Phàm đón cái ly trong tay nữ thần, ngửi mùi xong gương mặt méo xệch, nói với tiểu đệ ngồi bên trái Hứa Hạ, "Ngươi không biết học tỷ uống một ly liền gục sao?".

"Chị..chị hai, em...em không biết a". Tên tiểu đệ này rõ ràng đã say, vài từ mà cũng nói lắp.

​Hứa Hạ quay qua nhìn Mục Tiểu Phàm, "Chị...". Lời còn chưa nói hết đã muốn ngã xuống, may là Mục Tiểu Phàm đỡ kịp.

​"Hứa học tỷ bị làm sao?". Lúc đầu nhóm lão yêu cho rằng Hứa Hạ dị ứng rượu phải uống nước cam nên không có hỏi nhiều, giờ thấy đối phương thành ra như vậy.

​"Chị ấy chỉ cần uống một ly là say à". Mục Tiểu Phàm bất đắc dĩ nói khiến cả đám trợn tròn mắt.

"Ta đưa học tỷ về, mọi người cứ uống tiếp đi". Mục Tiểu Phàm rất có kinh nghiệm đỡ nữ thần đi ra nhà hàng.

​Nữ thần không chỉ say gục đi mà sau đó sẽ tỉnh lại, rồi bắt đầu phun ra câu nào cũng hai từ và phải lặp lại hai lần mới chịu. Đúng là làm khó cô mà -,-!

Khu này cách trường học khá xa, hơn nữa giờ này bên ngoài rất đông người, lỡ mà có sinh viên trong trường bắt gặp học tỷ say rượu sẽ không tốt lắm. Đánh giá nặng nhẹ xong, Mục Tiểu Phàm đỡ nữ thần trở vào quầy phục vụ của nhà hàng nói: "Mở cho tôi một gian phòng".

Tiếp tân thấy hai cô gái đẹp uống say, thật sự quá xinh đẹp nên ngây người mấy giây mới đáp, "Vâng quý khách".

​Lúc Mục Tiểu Phàm đóng cửa lại còn chưa kịp thở lấy hơi thì nữ thần nằm trên giường đã tỉnh.

​"Học tỷ, chị tỉnh rồi a?" Mục Tiểu Phàm hỏi.

​"Đây là đâu?" Hứa Hạ ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt dời đến người Mục Tiểu Phàm, nàng lập tức đứng dậy.

​"!" Mục Tiểu Phàm chăm chú nhìn cử động của nữ thần, cũng không để tâm việc nữ thần không nói lặp câu.

​Hứa Hạ đi tới trước mặt Mục Tiểu Phàm, choàng tay ôm lấy cô.

​Mục Tiểu Phàm: "...!"

​"Đừng nhúc nhích". Hứa Hạ vùi đầu vào cổ Mục Tiểu Phàm, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô.

Mục Tiểu Phàm đứng yên không dám động: "..."

​"Tiểu Phàm a". Hứa Hạ nhẹ giọng kêu.

​Mục Tiểu Phàm rùng người, không thể tin lỗ tai mình, nữ thần vừa gọi cô là gì!!! Cô vểnh tai, đợi nghe nữ thần gọi thêm lần nữa. Nhưng Hứa Hạ chỉ im lặng rồi thình lình mút cổ Mục Tiểu Phàm.

​"Mm..." Mục Tiểu Phàm nhất thời ngâm ra một tiếng, cô vội vàng bịt miệng mình lại.

​"Học tỷ, chị ổn không?" Mục Tiểu Phàm lo lắng hỏi, không biết sao nữ thần mút cổ mình.

Hứa Hạ vuốt ve lưng Mục Tiểu Phàm, tiếp theo nàng lui người ra áp hai tay lên má cô, chằm chằm nhìn đôi môi đỏ hồng trước mặt.

Không phải là như cô đang nghĩ đó chứ...

Như thước phim quay chậm, Hứa Hạ nghiêng người đến sát Mục Tiểu Phàm, cuối cùng đặt môi nàng lên môi cô, chưa dừng ở đó, nàng vươn lưỡi liếm môi Mục Tiểu Phàm một cái.

​Ầm!

​Mục Tiểu Phàm cảm giác quả bom bị mình kiềm nén bao ngày qua phát nổ rồi, cô ôm nữ thần ngã xuống giường, nằm đè trên người nàng.

​"Học tỷ, này là do chị trêu chọc em". Nói xong cúi xuống hôn môi nữ thần.

Cô dùng lưỡi tách môi nữ thần ra nhưng nữ thần vẫn cắn chặt môi, Mục Tiểu Phàm áp trán vào trán đối phương, thầm thì "Mở ra đi".

​Hứa Hạ chăm chăm nhìn cô, nghe lời hé môi ra.

​Mục Tiểu Phàm mỉm cười khen ngợi: "Ngoan". Dứt lời không để mất cơ hội liền trượt lưỡi vào quấn lấy lưỡi đối phương.

"Mm..." Mục Tiểu Phàm thoải mái rên nhẹ. Nữ thần của cô, nữ thần của cô rốt cuộc cũng nằm dưới thân cô! Cuối cùng cô đẩy ngã nữ thần được rồi!

Hứa Hạ vòng tay quanh cổ Mục Tiểu Phàm, tức khắc chuyển người áp đảo Mục Tiểu Phàm.

​Người còn đang tấu nhạc trong lòng vì đã đẩy ngã nữ thần:.....!!! Không chấp nhận được!

​Cô giãy giụa muốn lật người lại nhưng Hứa Hạ nhíu mày tỏ ra không vui, vỗ mông cô trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích".

​Mục Tiểu Phàm bất động, cái mông vừa bị vỗ có chút nóng, cô bĩu môi ôm cổ nữ thần làm nũng: "Học tỷ, chị ăn hiếp em, đau quá!". Đã diễn nên diễn cho trót, nói xong còn cố nặn ra giọt nước mắt.

​Hứa Hạ đưa tay xoa mông cô, dịu dàng nói, "Không đau không đau".

Ánh mắt Mục Tiểu Phàm xẹt qua tia giảo hoạt, tiếp tục ra vẻ cún con đáng thương: "Học tỷ, em muốn nằm trên".

​Hứa Hạ nâng người lên nhìn cô. Mục Tiểu Phàm tiếp xúc mắt nàng, biết ý đồ thất bại rồi nên ủy khuất nói: "Thôi được, chị nằm trên".

​Hứa Hạ cong miệng cười, Mục Tiểu Phàm nhìn thấy nụ cười của nàng liền chịu thua, thầm nghĩ: Dùng mỹ nhân kế là y như rằng mình dính chiêu.

​Cô chỉ có thể dặn dò: "Học tỷ, chị nhớ nhẹ nhàng với em đó nha".

​"Ừ..." Hứa Hạ không đợi lâu, cúi người hôn giống như vừa rồi Mục Tiểu Phàm hôn nàng.

​Hứa Hạ không ngừng hôn và mút môi tới khi Mục Tiểu Phàm trầm mê thì nàng mới buông cô ra, đưa tay chạm lên nút áo đối phương.

​Mục Tiểu Phàm hô hấp dồn dập, ngực cô cũng lên xuống theo nhịp thở khiến ánh mắt Hứa Hạ bị nó hấp dẫn.

​Hứa Hạ cởi nút áo sơ mi Mục Tiểu Phàm, bộ ngực căng tròn bên dưới lớp áo lót mỏng cùng khe ngực sâu làm cho nàng nhìn thôi cũng cảm thấy hít thở không thông.

Ánh nhìn rực lửa của nữ thần khiến nhịp thở Mục Tiểu Phàm ngày một hỗn loạn, chỗ phía dưới kia cũng càng thêm khó chịu, hai chân bất giác cọ sát vào nhau.

​Hứa Hạ vươn lưỡi liếm xuống đầu ngực. Cơ thể nhạy cảm nhiều năm kiềm nén của Mục Tiểu Phàm nháy mắt bị kích thích, cô bật người nhổm dậy.

​Hứa Hạ ôm lưng cô, giúp cô bỏ hoàn toàn áo sơmi.

​Đối với chuyện kế tiếp, Mục Tiểu Phàm vừa chờ mong vừa lo lắng, miệng vô thức kêu: "Học tỷ... Học tỷ...".

"Chị ở đây". Hứa Hạ vén mấy sợi tóc loà xoà của Mục Tiểu Phàm ra sau tai, nhìn gương mặt trong sáng của đối phương, không thể khống chế bản thân hôn môi cô lần thứ hai.

​Mục Tiểu Phàm ôm cổ nữ thần nghênh hợp, tay luồn vào trong áo nữ thần ve vuốt bụng nàng.

​Hứa Hạ cũng cởi áo khoác ra, cởi luôn cả áo tay dài bên trong, chỉ còn mặc đồ lót màu trắng.

​Mục Tiểu Phàm không tự chủ nuốt xuống nước bọt, tay úp lấy ngực nữ thần. Hứa Hạ cũng không ngăn cản cô, nàng còn có việc cần tập trung hơn chính là vùi đầu hôn ngực cô.

​Hứa Hạ tháo gỡ dây áo ngực đối phương, bộ dáng mê say của Mục Tiểu Phàm lúc này khiến cho đôi con ngươi Hứa Hạ nhiễm sắc tình đậm hơn, nàng nhìn ngực Tiểu Phàm nói: "Cởi ra".

​"Cái gì?" Mục Tiểu Phàm đỏ bừng mặt, đây không phải lần đầu tiên cả hai nói chuyện thẳng thừng với nhau nhưng lần trước còn có chăn đắp, lần này đèn trong phòng sáng choang, thân thể mình bị nữ thần nhìn không sót chỗ nào.

​"Cởi áo ra". Ánh mắt Hứa Hạ nóng rực chiếu lên người Mục Tiểu Phàm.

​Mục Tiểu Phàm không thể tin nhìn nữ thần, không biết nữ thần có như cô đang nghĩ không?? Nếu quả thật là vậy thì sở thích của nữ thần cũng quá... rồi.

"Cởi ra". Hứa Hạ lặp lại thêm một lần, gương mặt dường như sắp cáu, biểu lộ ra là nàng không nhẫn nhịn nữa.

​Tuy Mục Tiểu Phàm chưa từng thấy qua biểu tình này nhưng cô cũng không dám khiêu chiến nữ thần đã uống say. Vì vậy cô quay mặt đi chỗ khác, ngượng ngùng kéo áo ngực xuống.+

Cảnh xuân nơi đó lộ ra, Hứa Hạ cúi đầu ngậm lấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.