Chương trước
Chương sau
Mười năm trước, Linda vẫn chưa vào Hằng Thông. Trực giác của cô ấy mách bảo, người đàn ông ăn nói rõ ràng mạch lạc này có lẽ cũng là một nhân vật có tiếng. Kết quả chủ tịch thật sự bảo cô ấy kết nối điện thoại.
Linda quay lại bên cạnh bàn làm việc, ấn nút nội bộ, kết nối điện thoại cho Lâm Thế Hằng, nhìn thấy đồng nghiệp ở bên cạnh đang tra Baidu.
“Cậu làm gì vậy?” Linda hỏi.
“Mẹ ơi, cái tên Kiều Chấn Hưng này nghe cũng bình thường nhưng lai lịch cũng không nhỏ.” Đồng nghiệp đưa kết quả Baidu cho Linda xem.
Linda xem qua một chút: Kiều Chấn Hưng, sinh năm 19xx, từng học ở một trường đại học Luật danh tiếng, từng đảm nhiệm vị trí Hiệu trưởng của Học viện Nam Đại Pháp, hiện tại đang là văn phòng luật sư nằm trong top mười toàn quốc, top ba mươi khu vực Thái Bình Dương, ông là luật sư cấp cao của văn phòng Luật sư Chấn Hưng. Sở trường là các vụ án kinh tế, là chủ tịch của Liên minh luật sư Trung Thế có uy tín và sức ảnh hưởng nhất trong nước. Ông nội Kiều Vũ của ông là nhân vật lớn trong giới Pháp luật, từng tham gia biên soạn bộ luật Dân sự, cha ông đến nay vẫn còn có sức ảnh hưởng lớn trong giới pháp luật Dân sự và Thương mại.
“Chị Linda, chị nói xem nhân vật như vậy tìm chủ tịch của chúng ta để làm gì? Công ty chúng ta dạo này không dính phải vụ kiện cáo gì đấy chứ?” Đồng nghiệp căng thẳng hỏi.
Linda lắc đầu, nhìn dáng vẻ của chủ tịch hình như cũng rất căng thẳng, chỉ mong không phải là chuyện gì xấu. Gần đây những việc khiến chủ tịch phiền lòng đã rất nhiều rồi.
Trong phòng làm việc, Lâm Thế Hằng nhấc điện thoại lên, cười nói: “Luật sư Kiều, đã lâu không gặp, sao tự nhiên lại muốn gọi cho tôi vậy?”
Giọng điệu của Kiều Chấn Hưng không hề tốt: “Vốn dĩ cũng không dám làm phiền chủ tịch Lâm. Nhưng con gái yêu của tôi đã gọi điện cho tôi rồi, tôi cũng không thể không vác cái mặt già này ra, xin chủ tịch Lâm giơ cao đánh khẽ.”
“Xem ông nói này, tôi cũng chưa hề gặp qua lệnh ái (từ dùng để gọi con gái người đối diện, biểu thị sự tôn trọng),lấy đâu ra giơ cao đánh khẽ chứ?”Kiều Chấn Hưng cười lạnh: “Con gái tôi tên Kiều Tinh Lâm, đang hẹn hò với con trai ông, không lẽ ông cũng không biết chuyện này?”
Lâm Thế Hằng sửng sốt, đứng bật dậy: “Cái gì?”
“Ông không nghe lầm đâu, Kiều Tinh Lâm là con gái duy nhất của tôi. Trước đây nó tốt nghiệp khoa Pháp luật của trường Minh Đại xong, nhất quyết tiến vào giới giải trí, tôi khuyên không nổi nó nên đành mặc kệ vậy. Mấy năm nay tôi cũng không quan tâm đến việc của nó lắm, cũng không biết tại sao nó lại yêu đương với con trai ông. Nghe nói ông vẫn luôn ngăn cản chúng nó là Tinh Lâm có vấn đề gì sao?”
Lâm Thế Hằng yên lặng một chút, lúc này ông ta mới hiểu được, Giang Kiến Quốc bảo ông ta điều tra gia cảnh của Kiều Tinh Lâm là có thâm ý. Ai có thể ngờ được, cô lại có gia thế, là người có gia đình học thức như vậy. Mười năm trước, tập đoàn Hằng Thông vẫn chưa có được quy mô như ngày hôm nay, vẫn đang liên doanh với tập đoàn Sáng Thế, nhưng bị cuốn vào một cuộc tranh chấp thương mại, suýt nữa thì phải đền bù một số tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ. Khi đó, Kiều Chấn Hưng đã có chút danh tiếng, đang làm cố vấn pháp luật cao cấp của tập đoàn Sáng Thế, thấy Lâm Thế Hằng năm lần bảy lượt nài nỉ, Kiều Chấn Hưng đành giúp ông ta một lần. Vậy nên cũng được coi như ân nhân của Lâm Thế Hằng.
Kiều Chấn Hưng tiếp tục lấy lùi làm tiến: “Con gái tôi tôi hiểu, mặc dù lúc đầu nó không nghe lời tôi, chọn công việc mà chúng tôi đều phản đối. Nhưng tôi đã dạy dỗ nó nghiêm khắc từ nhỏ, tôi có thể mang nhân cách ra bảo đảm, nó không phải là đứa con gái hư hỏng hay làm loạn. Còn nếu ông lo lắng về vấn đề tiền bạc, vậy thì ông yên tâm, chúng tôi có thể làm công chứng tài sản, tuyệt đối sẽ không lấy một đồng của nhà các người.”
“Ông nói đi đâu vậy?” Lâm Thế Hằng chột dạ cười: “Lệnh ái có thể để mắt đến thằng nhóc thối đó của tôi là diễm phúc của nó.”
Loading...

Kiều Chấn Hưng thấy thái độ của ông ta không phải là quá cứng rắn vậy nên giọng điệu cũng hòa hoãn trở lại: “Nói thật, tôi cũng hy vọng Tinh Lâm có thể tìm một người bình thường, có một mối tình bình thường như những người khác. Nhưng nó lại nói nó thật sự thích con trai của ông, muốn người làm cha như tôi ra mặt thanh minh giúp nó. Nó thích là thích người, chứ không phải thích tiền. Hai đứa nó là bạn học cấp ba, ông có biết không? Lúc đó Tinh Lâm nó vẫn còn chưa biết đến sự tồn tại của ông đâu. Tôi vô cùng hy vọng, ông có thể nể mặt tôi mà đừng làm khó bọn trẻ nữa.”
Những lời này đều mang tính thương lượng, còn có ý tứ hạ thấp bản thân. Nhưng thực tế thì không để lại đường lui cho Lâm Thế Hằng. Ông ta có thể nói không sao? Chưa nói đến chuyện mười năm trước ông ta nợ Kiều Chấn Hưng một ân tình lớn, mấy năm trước, ông ta vẫn luôn muốn mời Kiều Chấn Hưng về làm cố vấn pháp luật cấp cao cho Hằng Thông nhưng vẫn luôn bị từ chối. Ngay cả hiện tại, dựa vào tiếng nói của Kiều Chấn Hưng trong giới kinh doanh, muốn gây khó dễ cho tập đoàn Hằng Thông là chuyện vô cùng dễ dàng. Những người nắm luật pháp trong tay như bọn họ, thật sự rất biết cách công kích nhược điểm của người khác.
Lâm Thế Hằng tắt điện thoại, vẻ mặt trầm xuống. Lâm Thâm đúng là biết cách gây khó dễ cho ông ta. Vậy mà lại tìm ra một việc phiền phức như vậy. Nếu như Kiều Tinh Lâm chỉ là nữ minh tinh thông thường, ông ta tìm bừa một vài cách nào đó để chèn ép là được. Nhưng bây giờ Kiều Chấn Hưng đã tự mình ra mặt, có lẽ không thể động vào con gái của ông ta được.
Tuy là nói nếu như có một thông gia như vậy, có lẽ cũng là chuyện tốt. Nhưng Lâm Thế Hằng ghét giới giải trí đến tận xương tủy, cảm giác này trước giờ chưa hề giảm bớt. Hơn nữa, ông ta cũng không thích có chuyện gì đó vượt khỏi sự khống chế của bản thân. Nếu như Lâm Thâm và Kiều Tinh Lâm ở bên nhau, liệu còn có chỗ cho ông ta lên tiếng sao? Trong lòng ông ta chỉ cảm thấy Lâm Thâm còn quá trẻ, lại ít tiếp xúc với con gái, vậy nên mới bị vẻ bề ngoài xinh đẹp của nữ minh tinh mê hoặc. Chỉ cần tìm được một người xinh đẹp hơn, lại môn đăng hộ đối thì nó sẽ thay đổi suy nghĩ.
Chỉ là cho Lâm Thâm thêm vài sự lựa chọn, vậy cũng không được tính là làm khó chứ?
Lâm Thế Hằng quyết định xong, liền gọi điện thoại cho Lô Xảo Linh: “Cô gái mà lần trước cô muốn giới thiệu cho Lâm Thâm trông như thế nào?”
“Anh cả, anh cứ yên tâm đi. Con gái của bạn thân em là hoa khôi của trường đó, tốt nghiệp trường danh tiếng, công việc cũng có thể diện, quan trọng nhất là chưa từng yêu đương. Con bé xem ảnh của Lâm Thâm xong vẫn luôn muốn gặp mặt một lần, nhưng phía anh vẫn chưa trả lời, em cũng không dám đồng ý.”
“Vậy em sắp xếp để cho người lớn hai bên gặp mặt một chút đi.”
Lô Xảo Linh vội vàng đồng ý, nhưng lại do dự hỏi: “Lâm Thâm có chịu không? Đừng để đến lúc sắp xếp xong rồi nó lại không chịu tới. Con gái của bạn thân em làm việc ở thành phố này, nhưng ba mẹ con bé lại đang ở thành phố khác. Đến lúc đó lỡ như lại để người ta đến không một chuyến.”
“Cái này không do nó quyết định.” Lâm Thế Hằng tức giận bỏ lại một câu: “Tới lúc đó cho dù có phải trói nó lại anh cũng nhất định phải đưa nó đến.”
Mấy ngày tiếp theo không hề xảy ra chuyện gì cả. Lâm Thâm đến công ty làm việc, tất cả đều bình thường, Lâm Thế Hằng cũng không đến tìm anh nói chuyện, tiếp tục gây thêm áp lực cho anh. Lâm Thâm còn cảm thấy có chút kỳ lạ, với tính cách của Lâm Thế Hằng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nhưng mà ông ta không hành động gì, anh cũng không muốn tự tìm phiền phức.
Ngày mai Kiều Tinh Lâm phải rời nhà đi quay chương trình rồi, cô đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng ngủ. Những chuyện này vốn phải do Tiểu Giang giúp cô làm, nhưng Tiểu Giang tạm thời có việc, nên cô đành phải tự mình dọn.
Lâm Thâm tan làm về nhà thì thấy trên giường ngủ chất một đống đồ, hai cái vali hành lý lớn đang mở dưới đất, bên trong rất bừa bộn.
Anh cởi áo khoác ra,cuốn tay áo lên, ngồi xuống xem qua đống đồ: “Cô Kiều, anh thực sự rất quan ngại khả năng tự chăm sóc bản thân của em.”
“Em là bị đột biến có chọn lọc!” Kiều Tinh Lâm phản bác.
Lâm Thâm khẽ lắc đầu, bắt tay vào dọn dẹp giúp cô.
Những chương trình khác đều là quay từng kỳ từng kỳ một. Nhưng chương trình này có chút khác biệt, quay hết trong một lần, hơn nữa còn ghi lại những lần du lịch trên đường đi, mới cắt ghép và biên tập tư liệu, vậy nên phải cần đến một tháng. Những thứ mà Kiều Tinh Lâm phải chuẩn bị rất nhiều.
Kiều Tinh Lâm hai tay nâng cằm nhìn Lâm Thâm, anh đang cúi đầu, tóc rủ xuống giữa hai lông mày,ngón tay thon dài của anh đưa qua đưa lại một chút cũng đã phân loại rõ ràng xong đống đồ lộn xộn của cô. Con người này, tại sao chỉ thu dọn hành lý thôi mà cũng đẹp trai đến vậy? Hơn nữa sống chung cũng đã được một khoảng thời gian, ngày nào cũng nhìn nhưng vẫn không thấy chán.
Nghĩ đến việc phải xa anh lâu như vậy, trong lòng có chút không nỡ.
Lâm Thâm xếp đồ lót của cô xong, bỏ vào túi chuyên dụng. Cô có hơi đỏ mặt, đưa tay ra giành lấy: “Cái này để em tự làm.”
Lâm Thâm nhìn cô một cái, cũng không nói gì, tiếp tục thu dọn.
Cho đến khi xếp xong hết quần áo của cô, bỏ ngay ngắn vào trong vali, khóa lại. Lâm Thâm mới đứng lên, đi đến trước mặt Kiều Tinh Lâm đang ngồi trên giường.
“Dọn xong rồi.” Anh cúi người xuống, tiến đến gần cô.
Kiều Tinh Lâm đang ôm một con thỏ bông trong lòng, bởi vì hơi thở của anh đột nhiên sáp lại, cô có chút căng thẳng.
Ánh mắt của Lâm Thâm rơi vào chiếc túi bên cạnh cô: “Đồ trong cái túi kia anh chưa xem, em căng thẳng cái gì chứ?”
Kiều Tinh Lâm nhất thời đỏ mặt, người này sao lại có thể nói những lời đó một cách chính đáng như vậy? Thực ra hôm qua cô có đi dạo trong cửa hàng bách hóa, ma xui quỷ khiến thế nào lại mua một bộ đồ lót, áo có gọng, hơn nữa một nửa là bằng ren, nhỏ bé nhưng lại vừa đủ để che hết chỗ cần che. Lúc mua, cô nói đây là quà tặng, muốn nhân viên gói lại một chút, lúc đó nhân viên còn cười một cách rất mập mờ. Hôm nay không biết thế nào cô lại mặc nó lên, cả người đều không thoải mái.
Vậy nên vừa rồi khi Lâm Thâm đụng vào những thứ đó, cô theo phản xạ mà xấu hổ.
Cô tự nhủ, đã là người trưởng thành rồi, đây là việc rất đỗi bình thường. Nhưng đây là lần đầu tiên cô yêu đương, lần đầu tiên thân mật với đàn ông như vậy, còn muốn làm anh vui vẻ. Cảm giác này vô cùng vi diệu. Lúc cô mặc bộ đồ lót đó lên, trong đầu toàn là hình ảnh lúc anh mất khống chế. Cô đã nghĩ xong cách muốn để anh không quên được cô trong khoảng thời gian hai người xa nhau.
Lâm Thâm lúc này mới để ý, hôm nay cô không mặc đồ ở nhà mà là mặc một cái váy liền chấm bi. Váy dài đến đầu gối, thiết kế bó sát eo. Cô vốn đã rất gầy rồi nhưng lại có chút đầy đặn, chiếc váy này rất tôn dáng, làm nổi bật những ưu thế vóc dáng cô. Hơn nữa cô còn trang điểm, đuôi mắt hơi nhếch lên giống như một chú hồ ly vô cùng quyến rũ.
Kiều Tinh Lâm đặt con thỏ sang một bên, cúi đầu xuống, kéo tay anh vào trong váy của mình.
Lâm Thâm sờ đến chiếc nơ bướm bằng ren, lại nhìn biểu cảm xấu hổ của cô thì lập tức hiểu, sau đó liền ôm cô vào lòng.
“Để em nghỉ ngơi vài ngày trước khi đi, vậy mà lại không chịu thành thật rồi hả?” Anh ngậm lấy lỗ tai cô, hơi thở nặng nề, giọng nói vừa trầm lại vừa khàn.
Kiều Tinh Lâm ngẩng đầu hôn lên dưới cằm anh: “Thích không?”
“Em muốn ép anh đến điên hả?”
Kiều Tinh Lâm bật cười, nhìn chằm chằm vào anh, vừa cởi cúc trên váy vừa nói: “Lúc em không ở nhà, nhất định phải nhớ em đó.”
Đó là câu nói duy nhất mà đêm hôm đó cô nói được hoàn chỉnh.
Sáu giờ sáng hôm sau, Tiểu Giang đúng giờ đến nhà đón Kiều Tinh Lâm. Tối hôm trước, Lâm Thâm đã đem hai cái vali vừa to vừa nặng để ra cửa, bây giờ lại giúp tài xế xách đồ xuống dưới.
Tiểu Giang khen: “Thể lực của nam thần đúng là rất tốt.”
Kiều Tinh Lâm đội mũ, đeo kính râm liên tục ngáp. Sáng nay lúc cô soi gương liền bị dáng vẻ của mình dọa cho hết hồn. Tròng mắt sưng đỏ, mí mắt có quầng thâm, khiến cô phải mất rất lâu mới che lại được. Trước ngực còn có một vết hôn rất sâu, cô tuyệt đối không thể mặc quần áo quá lộ liễu. Còn bộ đồ lót kia sớm đã bị nhàu nát, vứt ở bên cạnh bồn rửa mặt, nhìn không ra hình dạng nữa.
Tiểu Giang nói: “Chị Kiều, tối qua chị ngủ không ngon hả? Em không phải đã nói qua lịch trình với chị để chị đi ngủ sớm rồi sao? Hotboy nhà chị cũng thật dính người, em thật sự không biết nửa tháng sau anh ta sẽ sống kiểu gì nữa?”
Kiều Tinh Lâm có thể nói gì? Nghiệp là cô tự gây nên, muốn khóc cũng phải tự mình chịu.
Lâm Thâm từ dưới lầu đi lên, bước đến trước mặt Kiều Tinh Lâm: “Thật sự không cần anh đưa em đi?”
Kiều Tinh Lâm lắc đầu, coi như chốn không người mà ôm lấy anh làm nũng: “Anh cũng mệt rồi, ngủ thêm lát nữa đi, em phải đi đây.”
Lâm Thâm cúi đầu, hôn lên môi cô một cái.
Tiểu Giang thật sự không nhìn nổi nữa, coi cô như người vô hình sao? Nhưng không hiểu sao ghép cặp đôi này lại cảm thấy ngọt ngào như vậy. Còn ngọt hơn những cặp đôi trước đây cô từng ghép. Có lẽ là vì trai xinh gái đẹp, lại là tình đầu, đúng là một cặp hoàn hảo.
Kiều Tinh Lâm và Tiểu Giang xuống dưới lầu. Đến lúc lên xe xong, Kiều Tinh Lâm lại ngẩng đầu nhìn lên nhà một cái. Cửa sổ phòng khách đang được kéo ra, trên cửa sổ có một bóng dáng thon dài. Đêm qua khi đang tình nồng ý mật, anh nỉ non vào bên tai cô: “Tinh Nhi, gả cho anh có được không?”
Lúc đó cô cũng không có tinh lực để ý chuyện khác, mơ màng đồng ý, sau đấy liền bị anh chặn miệng.
Vậy cũng không được tính là cầu hôn đâu nhỉ? Làm gì có ai lại cầu hôn như vậy chứ?
“Chị Kiều, chị cũng đừng quyến luyến không rời như vậy chứ? Cũng đâu phải là không gặp lại, còn có thể gọi video để nói chuyện mà!” Tiểu Giang ngồi trên ghế phụ cạnh tài xế quay đầu lại nói. Vừa rồi tài xế nhìn thấy một người đẹp trai giúp mang hành lý xuống lầu, nhưng cũng không dám nhiều chuyện hỏi đó là ai.
Xe ô tô khởi động, Kiều Tinh Lâm giống như đã trút hết sức lực, dựa hẳn vào ghế. Cô không ổn rồi, thật sự phải ngủ lấy một giấc thật ngon. Hậu quả của việc ham muốn nam sắc, cô sắp chịu không nổi rồi.
Đến phòng nghỉ ngơi VIP của sân bay, những người quen cũ đều đến. Khang Hạo nhìn cô cười một cách sâu xa. Kiều Tinh Lâm luôn cảm thấy anh ta hình như đã nhìn ra gì đó, vội vàng lấy hộp phấn ra dặm lại lớp trang điểm.
Máy quay đã lắp xong, liền bắt đầu quay, mấy người bọn họ giới thiệu phần mình xong liền ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện một cách rất lúng túng.
Trình Toa Toa và Tiết Thần không hợp nhau. Kiều Tinh Lâm và Trình Toa Toa không hợp nhau. Tiết Thần và Lý Bân mặc dù cùng ra mắt trong một chương trình tuyển chọn nhưng vẫn luôn cạnh tranh ngầm. Kiều Tinh Lâm thật sự nghi ngờ ekip đến tìm họ quay cảnh đấu đá chứ không phải quay chương trình giải trí.
Nhưng mà một nhóm người này, nhìn thôi cũng đủ mãn nhãn. Trình Toa Toa ngồi cạnh Khang Hạo, Lý Bân và Tiết Thần miễn cưỡng ngồi cùng nhau. Kiều Tinh Lâm ngồi giữa bọn họ, thỉnh thoảng góp đôi ba câu vào câu chuyện của cả nhóm. Cô cũng không muốn như vậy, nhưng không nói gì thì cũng thành ra không hòa hợp với mọi người rồi.
Sau đó, đạo diễn muốn bọn họ chọn ra một đội trưởng.
“Thầy Khang đi.” Kiều Tinh Lâm đề nghị, những người khác cũng không có ý kiến gì.
Kỳ đầu tiên tổng cộng có tám người, còn có hai người thường khác và một vị khách mời bí mật, nghe nói sẽ tụ họp tại điểm đến sau. Ngay cả hình thức cụ thể của tiết mục bây giờ vẫn là vấn đề cần được bảo mật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.