Chương trước
Chương sau
Type: Thảo Anh

Có điều lễ Tình nhân lạnh lẽo này, Vụ Mang Mang không đợi được Trình Việt.

Gần đây hình như anh rất bận, Vụ Mang Mang đã hơn một tuần không gặp anh rồi.

Cô gọi điện mấy lần cho Trình Việt mà anh đều không nghe máy.

Vụ Mang Mang ngồi trong nhà hàng đợi đến mười giờ mới nhận được cuộc gọi lại của Trình Việt.

“Xin lỗi, Mang Mang, có thể anh không đến được.” Giọng Trình Việt vang lên bên kia đầu dây, nghe cõ vẻ xa xôi như đến từ một hành tinh khác.

Vụ Mang Mang cười khẽ, tuy hơi bất ngờ nhưng không phải là không nằm trong dự đoán của cô.

Có những lời không nhất thiết phải nói rõ, mọi người đều hiểu hàm nghĩa trong đó.

Trình Việt chắc sẽ không xuất hiện trong thế giới của Vụ Mang Mang nữa.

“Trình Việt”, Vụ Mang Mang nói, “Chúc anh hạnh phúc.”

Trình Việt đứng bên kia đường, nhìn qua cửa kính nhà hàng ngắm Vụ Mang Mang đang cầm điện thoại.

“Cảm ơn.” Mắt anh ướt nhoè.

Vụ Mang Mang hình như có linh cảm, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy người đó đứng dưới đèn đường phía đối diện, không nhìn rõ mặt nhưng đã quá đủ.

Trình Việt quay lưng bước đi, Vụ Mang Mang cứ lặng lẽ ngồi như thế.

Đã từng đau đến xé ruột gan khi gặp anh bỏ đi, bây giờ cô đã có thể ngồi yên một cách bình thản.

Thậm chí cũng không thể gọi là nuối tiếc, chỉ có một chút hoang hoải.

Đã từng cho rằng bản thân yêu sâu đậm, từng cho rằng đó sẽ là người đàn ông của đời mình, nhưng khi quay đầu đi thì ngay cả bóng dáng người ấy cũng nhạt nhoà, chỉ còn lại dấu vết mơ hồ.

Vụ Mang Mang xin lỗi ông chủ nhà hàng, ngồi cả một buổi tối mà không ăn uống gì.

Ông chủ tính tình rất tốt, ngược lại còn tặng cô một cành hồng tươi thắm.

Vụ Mang Mang nhìn thấy một cặp tình nhân trẻ tuổi đứng giậm chân mua khoai lang nướng trong trời tuyết bay, cô đứng dưới ngọn đèn đường nhìn họ, nhìn vẻ ngọt ngào tươi trẻ đó cô cũng nở nụ cười.

Vụ Mang Mang nghĩ ngợi rồi vẫn tiến lại gần, đưa cành hồng cho cô gái, “Chúc phúc cho hai bạn.”

Cô gái nhận lấy hoa với vẻ ngạc nhiên, trao đổi ánh nhìn kinh ngạc với bạn trai.

Cậu chàng kia nhìn theo bóng Vụ Mang Mang, nói: “Chắc là thất tình rồi.”

Vì vẻ lạc lõng trên gương mặt cô gái kia khiến ngay cả ánh sáng cũng không chiếu vào nổi.

****

Lúc người ta buồn bã hình như càng có khuynh hướng tự giày vò mình, gió to tuyết lướn mà Vụ Mang Mang lại xuống xe ở dưới chân núi, cô muốn đi bộ một đoạn đường.

Gió thổi qua hàng cây trên núi phát ra tiếng “u u”, bóng ngôi biệt thự trong đêm tối và cả bóng cây bị đèn đường chiếu rọi xuống đất, trở nên cô quạnh và hoang vắng.

Hai tay Vụ Mang Mang đút túi, cắm cúi bước đi, gặp một hòn đá nhỏ trên đường, cô đá nhẹ một cái. Trái tim trống rỗng, chẳng có gì đáng sợ nữa, nhưng cũng chẳng có gì đáng để lưu luyến.

Vụ Mang  Mang đứng trên đường, từ xa nhìn về phía ngôi biệt thự của Lộ Tuỳ, thực ra đứng ở đây chẳng nhìn thấy gì, nhưng cô cứ không kìm được mà suy nghĩ, ở nơi đó đang có một người.

Cảm giác bây giờ của cô với Trình Việt chắc cũng là cảm giác của Lộ Tuỳ với cô sau này, nhạt như một hạt bụi, gió thổi nhẹ là sẽ bay tan tác.

Đi được hai phần ba quãng đường, Vụ Mang Mang lại dừng bước, nhìn về phía biển, ở một nơi không nhìn thấy có một hòn đảo nhỏ mang tên LW, sau này chắc sẽ đổi tên chăng.

Cô có thể nào theo đuổi lại Lộ Tuỳ không? Vụ Mang Mang mơ tưởng, chân cô bất giác bước lên một bước về phía đó, nhưng dưới chân là vực thẳm, cho dù thịt nát xương tan, chỉ e cũng không thể theo đuổi lại.

Vụ Mang Mang bần thần đứng dựa vào gốc cây khô ven đường, nhớ đến Lộ Tuỳ.

Đó là một người đàn ông không thể níu kéo, anh biết rõ bản thân cần gì, cũng biết rõ bản thân không cần gì.

Nếu ban đầu họ còn có chút hi vọng thì hôm cô đi lấy giấy tờ, Lộ Tuỳ sẽ không để cô rời xa.

Anh đã buông tay rồi.

Nhưng trong cái rủi cũng có cái may chính là lần gặp mặt cuối cùng, cô ăn mặc khá xinh đẹp đúng khong?

Vụ Mang Mang day day đôi mắt bị gió thổi nhức buốt, nhấc chân lên đi tiếp.

Cô nhủ thầm trong lòng: Không sao, cô còn có một gia đình, đó là nơi có quan hệ huyết thống. Mà sau này điều cô cần làm chính là để những người từng yêu cô sẽ không hối hận vì đã từng yêu một người như vậy.

Cô phải trở nên tốt hơn, không để anh sau này có một ngày nhắc đến cô lại thấy xấu hổ, sau đó là khinh bỉ mắt nhìn người ban đầu của mình.

Cô cũng từng là người có lý tưởng riêng của mình.

Vụ Mang Mang ngước lên nhìn trời, để nuóc mắt chảy ngược vào trong, sau đó đi nhanh về biệt thự.

Lúc qua ngã rẽ, biệt thự đã không còn xa nữa, Vụ Mang Mang ngước lên thì trông thấy trong bóng tối đen đặc phía trước hình như có một đốm đỏ loé lên.

Vụ Mang Mang dụi mắt, trước mắt hình như chỉ có hoa tuyết đang bay lượn.

Vụ Mang Mang thầm cười nhạo mình vẫn còn hoang tưởng, cô tiếp tục đi nữa, đóm đỏ hình như lại xuất hiện.

Vụ Mang Mang không còn quản được đôi chân, chạy nhanh về phía trước, cô chạy rất nhanh giống như muốn lao xuống con đường bên dưới núi vậy.

Đến khi cô chạy đến trước đốm đỏ đó, cô vốn tưởng người hút thuốc là A Thụ, nhưng người đang đứng trước mặt cô, ném điếu thuốc xuống đất rõ ràng là người mà chưa bao giờ hút thuốc.

Vụ Mang Mang đứng đó bất động, cô dụi dụi mắt, sợ đây chỉ là ảo giác, chín năm trước cô đã từng trải qua một lần như vậy, trong ải giác người đó chưa bao giờ rời xa cô.

Lộ Tuỳ nhìn ánh sáng phản quang ljai từ những bông tuyết rơi trên tóc Vụ Mang Mang đnag tan chảy, khẽ thở ra một hơi, sau đó dnag rộng đôi tay.

Vụ Mang Mang lao vào vòng tay anh, lực mạnh tới nỗi Lộ Tuỳ loạng choạng hai bước, suýt thì ngã ngồi xuống đất.

Vụ Mang Mang ôm chặt eo Lộ Tuỳ, áp mặt vào lồng ngực lắng nghe nhịp tim anh, mạnh mẽ nhịp nhàng, từng chút một xoa dịu sự bất an và lo âu trong cô một cách thần kỳ.

Tình cảm chính là như thế, giây phút trước còn khiến bạn chẳng lưu luyến gì, dường như đang ỏ trong địa ngục, thế mà giây sau đó đã khiến bạn lên thiên đường, xuân về hoa nở.

Sự thay đổi đó ngay cả chính bạn cũng thấy vô cùng sửng sốt, cảm thán rốt cuộc làm sao lại như vậy?

Vụ Mang Mang không kìm được ôm chặt hơn, bàn tay đang đặt trên lưng cô nhẹ nhàng vỗ dọc sống lưng cô như an ủi.

Nhưng không đủ, hoàn toàn không đủ, Vụ Mang Mang hận không thể hoà tan cơ thể vào lông ngực Lộ Tuỳ, muốn để anh ôm chặt lấy cô, nhưng miệng nhue bị dán hồ kín mít, chẳng thể nào mở lời.

Lô Tuỳ hôn lên tóc Vụ Mang Mang, nhớ lại ban nãy cô nhưu một đứa trẻ yếu đuối đứng trước mặt anh, không dám nhúc nhích.

Khao khát vô cùng, nhưng lại e sợ.

Anh nhẹ nhàng giơ tay lên, cô liền lao đến.

Tha thứ cho cô đương nhiên là rất khó chịu, nhưng không tha thứ lại càng khó chịu gầm ngàn gấp vạn lần.

Mà sao anh cứ phải nghiêm túc vớ cô nàng này chứ.

Lộ Tuỳ siết chặt tay, nước mắt Vụ Mang Mang rơi lã chã.

Chỉ có điều tình yêu mãnh liệt đến mấy cũng không chống ljai được cơn gió lạnh cắt da cắt thịt trong đêm đông, Lộ tuỳ đẩy Vụ Mang Mang ra, cô như bị kinh hãi tột độ, lập tức ôm chặt hơn, như một con bạch tuốc dán chặt vào ngừoi anh.

Lộ Tuỳ bó tay, lại đưa tay gỡ tay Vụ Mang Mang đang vòng ôm eo anh.

Cứ thế mấy lần, vụ Mang Mang cuối cùng mới chịu buông ra.

Giữa hai người cuối cùng đã có khoảng cách để Lộ Tuỳ có thể nhìn rõ mặt Vụ Mang Mang.

Vụ Mang Mang lạii hoảng hốt túm lấy tay Lộ Tuỳ, khoá chặt tay anh trong đôi bàn tay cô.

Dáng vẻ ấy vô cùng đáng thương, hoảng loạn như cpn sóc mất đi toàn bộ hạt dẻ không cách nào vượt qua mùa đông được,trong tay cô đnag giữ chặt chút lương thực cuối cùng của mình.

Cảm xúc của Lộ Tuỳ thoáng trỗi dậy, “thẻ của em để lại ở nhà, anh mang đến cho em.”

Vụ Mang Mang chớp mắt mấy cái, nước mắ gần như đóng băng trong đôi mắt cô, nhưng tay cô vẫn không nỡ buông ra, chỉ đờ đẫn đáp lại một câu “Ồ”.

Không phản bác, không níu kéo, chỉ ngơ ngần ngốc nghếch nhìn Lộ Tuỳ.

Tim Lộ Tuỳ nhói đau, cô bé trước mặt đã không còn chìa tay đòi hỏi gì nữa, dù là khao khát đến mấy cũng chẳng dám nói ra.

Đứa trẻ thật sự vui vẻ hạnh phúc lúc muốn một thứ nào đó sẽ trực tiếp lên tiếng đòi, bình thường có lẽ bạn không để ý đến, nhưng thực chất đó là một phẩm chất cực kỳ quý giá.

Mà đứa trẻ như Vụ Mang Mang thì sao? Sau khi trải qua vô số lần bị cự tuyệt, phớt lờ, đã sớm lĩnh ngộ được sự thất tàn khốc.

Cô xem mỗi một chút tình yêu mình có được đều là sự bố thí của người khác.

Mà đối mặt với những sự bố thí đó, cô lúc nào cũng thấy cảm kích muốn khóc.

Khi có được sẽ đặc biệt thoả mãn và hạnh phúc, mà không có được thì cô cũng học được cách không than vãn, không oán hận, chỉ nghĩ chắc chắn là cô không đủ tốt nên mới không có được hạnh phúc.

Lộ Tuỳ yêu một Vụ Mang Mang như thế, nhưng lại cũng hận một Vụ Mang Mang như vậy.

Anh lấy tấm thẻ của Vụ Mang Mang ra khỏi túi áo khoác đưa cho cô, “Anh đi đây, em giữ sức khoẻ nhé.”

Nước mắt Vụ Mang Mang đã sớm tuôn ra như mưa bão, cô nức nở không nói được gì, chỉ có thể nhìn Lộ Tuỳ và gật đầu, rồi cứ gật đầu.

Tay cô vẫn không chịu buông tay Lộ Tuỳ, nhưng lại chỉ có thể mỏw to mắt nhìn anh rút tay ra.

Lộ Tuỳ ngồi vào xe, khởi động máy, quay snag nhìn Vụ Mang Mang bên ngoài, Vụ Mang Mang máy móc vẫy tay chào anh, thậm chí còn muốn nở nụ cười để khoả lấp.

Với điều kiện là, nếu nước mắt cô không đầm đìa, ào ạt như thế kia.

Còn Lộ Tuỳ xem như đã biết rõ một sự thực là mong muốn Vụ Mang Mang chạy đến theo đuổi anh chắc là phải đợi ngày mặt trời mọc từ đằng Tây.

Lộ Tuỳ tắt máy, mở cửa xe đi ra, đóng mạnh cửa cái “ruỳnh”, làm Vụ Mang Mang giật mình không biết phải làm sao.

“Lại đây” Lộ Tuỳ đứng ở đầu xe, nói với Vụ Mang Mang.

Vụ Mang Mang sửng sốt nhìn anh, ngoan ngoãn nhích lại gần.

Chắc vì chê cô quá chậm chạp nên Lộ Tuỳ đi mấy bước rất dài về phía cô, “Lại đây.”

Vụ Mang Mang đứng lại cách Lộ Tuỳ chừng một sải tay, ngước lên nhìn vào mắt anh.

“Ôm anh đi.” Lộ Tuỳ dang hai tay ra.

Vụ Mang Mang ngần ngại, chậm rãi lại gần, áp mặt vào ngực Lộ Tuỳ.

Lộ Tuỳ vòng tay ôm Vụ Mang Mang, hít thở sâu mấy cái rồi mới nói: “Rốt cuộc em ngốc đến mức nào mà tưởng anh đợi ở đây hai tiếng đồng hồ chỉ vì mang một tấm thẻ đến cho em hả?”

Vụ Mang Mang không nói gì, thực ra cô cũng không ngốc đến mức đó, nhưng ban nãy cô chưa kịp hoàn hồn lại.

Trong xe chật hẹp giống như môt thế giới khác, ấm áp, ngọt ngào, an toàn.

Vụ Mang Mang ôm chặt eo Lộ Tuỳ, khoé môi cong cong, không nỡ nói gì cũng vì sợ mình sẽ nói sai.

Lộ Tuỳ cũng im lặng, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Vụ Mang Mang.

Lúc này Vụ MAng Mang xem như đã tỉnh trí phần nào, Lộ Tuỳ đã đi một bước khó khăn nhất rồi, anh còn đang chờ cô quỳ xuống hát bài chiinh phục mà.

Vụ Mang Mang khẽ nói: “ban nãy em còn tưởng là A Thụ hút thuốc cơ.”

Lộ Tuỳ phì cười, “Chuyện mất mặt như vậy anh lại ngốc đến mức tìm một người khác đến làm khán giả, cười nhạo anh à?”

Bị một người con gái đá hai lần liên tiếp, lại phải mặt dày quay lại tìm cô ấy, Lộ Tuỳ nghĩ lại cũng muốn quỳ lạy mình.

“Không phải, em chỉ là thấy thương anh thôi.” Vụ Mang Mang áy náy. Trong bất cứ tình huống nào, Lộ Tuỳ cũng chưa bao giờ tự hành hạ bản thân. Anh từng nói hút thuốc chính là tự sát một cách từ từ, có thể thấy anh phải đau buồn thế nào mới hút thuốc như vậy.

“Ồ, em cũng biết thương anh à?” Lộ Tuỳ giễu cợt.

Vụ Mang Mang biết chắc chắn Lộ Tuỳ sẽ nổi giận nhưng cô nge thế nào cũng thấy ngọt ngào, mím môi cười mà không nói gì.

Lộ Tuỳ thấy Vụ Mang Mang như thế thì tức tối, quay đầu sang nơi khác.

“Sao anh lại đến đây vào giờ này?” Vụ Mang Mang nhẹ nhàng ôm cổ Lộ Tuỳ, dè dặt hỏi.

“Vì anh nghe thấy một tin, sợ đồ ngốc nào đó nghĩ quẩn. Người ta có lẽ không quan tâm nhưng đồ ngốc nào đó lại là bảo bối quý giá nhất của anh.” Lộ Tuỳ vừa nói vừa kéo tay Vụ Mang Mang xuống khỏi cổ anh.

“Anh nói lại lần nữa, đối với em, anh chưa từng nghĩ sẽ buông tay.”

Vụ Mang Mang cảm động không chịu nổi, lúc này mà Lộ Tuỳ bảo cô nhảy từ đây xuống dưới, có lẽ cô sẽ nhảy không chút do dự.

Lộ Tuỳ càng kéo tay cô ra thì cô lại càng trắngt trợn ôm chặt hơn, sau đó áp vào trán Lộ Tuỳ, khẽ nói: “Em không hề nghĩ quẩn.”

“Ồ, giỏi quá nhỉ.” Lộ Tuỳ lại mỉa mai.

Dường như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lúc này Vụ Mang Mang lại không nói nổi câu nào.

“Sao? Em còn đợi anh quỳ xuống ca bài chinh phục cầu xin em tha thứ cho anh hả?” Lộ Tuỳ hỏi, vẻ châm biếm cứ như phả ra từ mũi anh.

Vụ Mang Mang đương nhiên là không dám, muốn quỳ xuống ca bài chinh phục phải là cô mới đúng.

“Có điều nếu bắt anh quỳ trước mặt em cũng không phải là không được.” Lộ Tuỳ lại thêm một câu, suýt thì làm Vụ Mang Mang sợ đến tè ra.

Vụ Mang Mang ngồi thẳng lên, nhìn Lộ Tuỳ vẻ không tin nổi, cô không hiểu lầm ý anh chứ 

Trong bóng tối, mắt Lộ Tuỳ sáng đến mức khiến người khác sợ hãi, Vụ Mang Mang không nói gì, tuy chưa hề chuẩn bị nhưng bây giờ có cho cô thêm một lá gan nữa, cô cũng không dám nói “NO”.

Sợ hãi hôn nhân, không kết hôn gì đó đều gặp quỷ hết đi, cứ lấy lòng Lộ Boss đã rồi tính.

Vụ Mang Mang giơ tay trái ra, đưa lên, ngắm nghía một lúc, rồi cảm thấy ngón vô danh của cô rất đẹp, thon dài, đeo nhẫn vào chắc sẽ rất ổn.

Lộ Tuỳ lại không lấy nhẫn ra như Vụ Mang Mang tưởng tượng, nói gọn: “Cho em một tháng suy nghĩ, em còn có thể hối hận đấy, anh thì không chịu nổi chuyện cô dâu bỏ trốn vào lúc làm lễ cứoi đâu.”

Đã từng có người bị bỏ rơi hai lần trong hôn lễ, bây giờ vẫn bị cười chê, Lộ Tuỳ không muốn làm kẻ ngốc đó.

“Em sẽ không bỏ trốn đâu, em thề.” Vụ Mang Mang lập tức giơ tay phải lên.

“Em cứ suy nghĩ đi”, Lộ Tuỳ nói.

“Em thực sự không hối hận đâu”, Vụ Mang Mang cuống quýt thề thốt.

“Hừm… anh không ngờ em lại đồng ý nên chưa đặt nhẫn.” Lộ Tuỳ nói.

Thế nên không tính là cầu hôn, chỉ đùa thôi sao?

Vụ Mang Mang ủ rũ, lúng túng rụt tay lại.

****

Buổi tối, Lộ Tuỳ từ chối lời thỉnh cầu muốn theo anh về nhà của Vụ Mang Mang. Đương nhiên là không cô không yêu cầu trắng trợn, nhưng ánh mắt quyến luyên của cô đã hoàn toàn tiết lộ tâm tư, nhưng ánh mắt Lộ Tuỳ không thèm quan tâm, chỉ đưa cô đến cửa nhà rồi bấm chuông cửa cho cô.

Buổi sáng Vụ Mang Mang nhẹ nhàng bay xuống lầu, bà Liễu đang ép Vụ Đản Đản ăn trứng luộc, nhìn thấy Vụ Mang Mang thì nghi ngờ quan sát mấy lần rồi hỏi: “Con sao rồi?”

Vụ Mang Mang hoang mang nhìn bà Liễu: “Con không sao mà, con rất ổn.”

Bà Liễu nheo mắt, “Chính vì quá ổn nên mẹ mới hỏi con.”

Vụ Mang Mang mím môi cừoi, không trả lời câu hỏi của bà Liễu.

“Nghe nói Trình Việt về rồi, con làm lành với nó rồi hả?” Bà Liễu hừ mũi, hỏi con gái.

Vụ Mang Mang đang đứng sau lưng bà Liễu, lấy sữa trong tủ lạnh ra, nghe thế thì khựng lại, quay lại bảo bà: “Không, anh ấy đi rồi.”

Liễu Nhạc Duy không nói gì, phải nói là bà không nhận ra sự vật vã bao năm nay của Vụ Mang Mang thì chắc chắn là giả, chỉ là có những lúc không thể xuống nước nói chuyện với cô, hơn nữa bà Liễu cũng không hề thích Trình Việt.

“Thế con vui sướng cái nỗi gì?” Liễu Nhạc Duy lại hỏi thêm.

Vụ Mang Mang nhìn ngón tay trống vắng của mình, quay lại nói: “Con có vui gì đâu.”

Tâm thái của con người thật sự biến hoá quá nhanh, Vụ Mang Mang đã lâu lắm rồi không nghĩ mình sẽ có ngày kết hôn, nhưng trước mắt hình như cô lại muốn gả mình quách đi cho rồi.

Đại khái đây là “giả vờ giả vịt” mà người ta hay nói chăng.

Trạng thái hiện tại của Vụ Mang Mang chính là điển hình của “tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha”.

Tối qua tuy họ xem như làm lành, nhưng Lộ Tuỳ lại tỏ vẻ cao ngạo trên trời, Vụ Mang Mang bây giờ chỉ có thể vẫy đuôi theo sau anh thôi.

Lúc Lộ Tuỳ về đến nhà, Vụ Mang Mang biết được tin nên đã cung kính đứng trước cửa đợi Boss hồi cung.

Lộ Tuỳ chưa bao giờ được Vụ Mang Mang đãi ngộ như thế, nên anh liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Nếu không quyết tâm về chuyện cả đời thì đừng ở đây giả ngơ giả cute nữa”.

Mặt Vụ Mang Mang bị tát bốp bốp, lấy lòng một người luôn có khả năng nhìn thấu kẻ khác đúng là quá khó.

Nhưng Lộ tiên sinh quả nhiên là tiến bộ, ngay cả từ ngữ trên mạng “giả ngơ giả cute” mà cũng biết!!!

Vụ Mang Mang lẽo đẽo theo Lộ Tuỳ lên lầu, đợi anh vào phòng thì chạy vào nhà tắm trước anh: “Em giúp anh mở nước nóng tắm nhé?”

Lộ Tuỳ bất động, ánh mắt chiêm ngưỡng một lúc ở khe ngực và đôi chân dài mà Vụ Mang Mang cố ý để hở ra, rồi nói: “Không có hứng.”

Xem ra, chiêu “đầu giường đánh nhau cuối giường làm hoà” của Vụ Mang Mang có thể bỏ qua được rồi.

Lộ Tuỳ bây giờ giống một hòn đá tròn nhẵn, Vụ Mang Mang hoàn toàn không mở ra được nơi nào để cắn vào.

“Thế chúng ta nói chuyện nhé?” Vụ Mang Mang bây giờ dũng cảm rồi, trước kia cô luôn rụt đầu vào trong mai như một con rùa, tưởng rằng không hỏi không nhìn thì có thể coi như tất cả chưa từng xảy ra, nhưng rõ ràng Lộ Tuỳ sẽ không cho cô cơ hội đó.

“Em nói đi.” Lộ Tuỳ đáp lời, sau đó đi đến tủ quần áo, cởi từng nút áo sơ mi ra thay đồ mặc ở nhà.

Tư duy của Vụ Mang Mang bị động tác của anh đánh lạc hướng, cô đã rất lâu không sờ cơ bụng của anh rồi, lúc này ngắm nhìn thấy cổ họng khô đắng, giống như cảm giác ban đầu khi Lộ Tuỳ nhìn thấy Vụ Mang MAng từ dưới biển đi lên, toàn thân ướt đẫm vậy. Mà lúc đó khoen rốn kim cương sáng lấp lánh trên bụng cô đã thu hút ánh nhìn của anh.

Lộ Tuỳ không nghe Vụ Mang Mang nói gì, quay đầu sang thì nhìn thấy ánh mắt si mê của Vụ Mang Mang, anh dừng động tác lại, túm lấy áo pull vào nhà tắm thay, lúc trở ra thì đã ăn vận chỉnh tề.

“Không phải có gì muốn nói à?” Lộ Tuỳ ngồi xuống đối diện Vụ Mang Mang.

Thực ra Vụ MAng Mang thực sự không có gì để nói, chỉ là cô cảm thấy chắc hẳn Lộ Tuỳ có rất nhiều vấn đề cần hỏi cô, bây giờ cô giống như một ứng viên đang đợi phỏng vấn, phải vắt hết óc ra để dò đoán câu hỏi của giám khảo.

“Anh có gì muốn hỏi em không?” Vụ Mang Mang hỏi.

Lộ Tuỳ đứng lên, “Anh không có gì để hỏi em cả, xuống dưới ăn cơm đi.”

Vụ Mang Mang nhìn bóng Lộ Tuỳ, ngẩn ngơ một lúc rồi nhanh trí lao đến ôm lấy eo anh từ phía sau, “Anh giận vì việc Giáng Sinh em không đi, đúng không?”

Trong mắt Lộ Tuỳ, đó là do cô chọn lựa Trình Việt rồi, còn đối với Vụ Mang Mang, cho dù không có Trình Việt thì lúc ấy cô cũng sẽ không đi.

Nhưng bây giờ nhớ lại, Vụ Mang Mang cảm thấy nếu thời gian quay ngược, dù có phải bỏ đi thì cô cũng nhất quyết tham gia cho bằng được.

Con người đều là chuyện xảy ra rồi mới nghĩ thông suốt, ban đầu cô giả vờ đỏng đảnh, làm bộ làm tịch rốt cuộc là vì điều gì chứ?

Lộ Tuỳ quay lại, nâng mặt Vụ Mang Mang lên, quan sát kỹ, “Ồ, hó ra IQ của em vẫn vượt qua 80 đấy chứ.”

Vụ Mang Mang rất cố gắng kiềm chế để không lườm anh.

Cô kéo Lộ Tuỳ lại, hai người cùng ngồi xuống sofa.

Nếu đxa biết được khúc mắc trong lòng Lộ tiên sinh là ở đâu thì Vụ Mang Mang nhất định phải giải thích rõ ràng.

Vụ Mang Mang quá hiểu con ngừoi Lộ Tuỳ, tuy kết quả đã được anh kiểm soát nhưng quá trình nếu không giải quyết rõ ràng thì anh sẽ xử lý cô rất thê thảm.

Tối qua cô đau lòng như vậy mà Lộ Tuỳ còn chơi trò “anh đến đưa thẻ cho em” với cô nữa chứ.

Bây giờ nhớ lại, lúc đó cô đúng là ngốc chết đi được, Vụ Mang Mang lại hiểu ra vấn đề khi chuyện đã xảy ra rồi.

Vụ Mang Mang kéo tay Lộ Tuỳ, nghiêm chỉnh nói: “Bữa tiệc Giáng Sinh hôm đó em không đi không phải vì Trình Việt, cho dù anh ấy không quay về thì em cũng sẽ không đi.

Lộ Tuỳ lẳng lặng rút tay ra, Vụ Mang Mang lại nắm lấy tay anh.

Chuyện này sở dĩ tối qua không lấy ra để xét xử là vì tối qua mặc định là tha thứ ngọt ngào, hôm nay mới là giải quyết khúc mắc trên nền tảng đã chắc chắn làm lành rồi.

“Em luôn sợ hãi không xứng với anh, sợ sau này sẽ có ngày chúng ta xa nhau.” Vụ Mang Mang nhìn vào mắt Lộ Tuỳ, khẽ giọng mổ xẻ bản thân.

Câu này nói ra thì đơn giản nhưng vô cùng khó khăn.

“Thế bây giờ?” Lộ Tuỳ hỏi.

Vụ MAng Mang ngẫm nghĩ rồi nói: “Vẫn sợ muốn chết.”

“Nhưng em nghĩ anh sẽ luôn nắm lấy tay em.” Vụ Mang Mang nói, mắt cô như đốm sao trên bầu trời lạnh giá, trong đồng tử in dáng vẻ Lộ Tuỳ, lấp lánh lung ling.

Lộ Tuỳ nắm tay Vụ Mang Mang, hai người dần dần đan chặt vào nhau.

“Thế lỡ như sau này có ngày anh buông tay em ra thì sao?” Lộ Tuỳ hỏi cô.

Miệng thf nói thế nhưng ngón tay lại dần dần siết chặt, Vụ Mang Mang suýt thì bị Lộ Tuỳ nắm chặt đến gãy tay, cô đau quá khẽ rên một tiếng, anh mới buông lỏng ra.

“Em có quỳ xuống cầu xin anh quay lại không?” Lộ tuỳ áp trán anh vào trán Vụ Mang Mang, hỏi.

Câu này chắc chắn là đang rạch thẳng vết thương lòng của Vụ Mang Mang nhưng vì có người vẫn để bụng chuyện này.

Người yêu sâu đậm sẽ khong cách nào không so sánh, vì anh ta mà có thể làm thế này thế kia, còn đối với mình thì Vụ Mang Mang lại nhanh gọn lẹ đến đáng sợ. Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi là đã khiến Lộ Tuỳ muốn bóp cổ Vụ Mang Mang rồi.

Vụ Mang Mang nôn nóng gãi đầu, cô phải giải thích với Lộ Tuỳ như thế nào đây, lúc đó cô cảm thấy mình không còn gì để quyến luyến trên cõi đời này nữa, chỉ mong mọi người đều ổn, con cô sẽ cô đơn đứng ở góc tườg mà lặng lẽ liêm vết thương lòng, sua đó cả đời cũng không thích bất kì ai khác.

Câu này bây giờ mà nói ra thì rất ngượng, vì cô cũng thấy IQ của mình lúc đó quá thấp, sao lại không nghĩ thông suốt được nhỉ?

Về sau có lần trò chuyện với nhau, Vụ Mang Mang vô tình nói hớ, bị Lộ tuỳ tàn nhẫn làm cho ngượng chín mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.